"Này, cô đợi một chút,
đợi một chút!"
Tôi hùng hùng hổ hổ đi
thẳng về phía trước, Đội trưởng Lưu hớt ha hớt hải đuổi theo phía sau: "Tôi nói
này… Sao cô nóng tính như vậy chứ, tôi có chỗ nào không phải với cô đâu. Này,
cô đợi một chút…"
Chân anh ta dù sao cũng
dài hơn chân tôi rất nhiều, chỉ vài ba bước chân là đã chạy được lên phía trước
và chặn tôi lại. Có điều khuôn mặt anh ta lúc này đã không còn vẻ nặng nề như
ban đầu nữa, mà trở nên khách sáo vô cùng: "Vừa nãy quả thực là tôi không đúng,
cô đừng giận. Bây giờ cho tôi xin lỗi cô, vậy có được không?"
Người ta đã xin lỗi như
vậy rồi, tôi cũng không cần thiết phải làm bộ làm tịch gì nữa, có điều tôi thật
sự không hề nói dối chút nào: "Tôi cũng chẳng giận gì anh cả mà thật sự có việc
cần làm. Giờ tôi phải tới hợp tác xã mua bán mua một đống đồ đây này, rồi còn
phải quay về nữa, nếu không thằng bé ở nhà sẽ quấy khóc mất."
"Cô muốn mua cái gì tôi
sẽ đi cùng cô, rồi sau khi khám bệnh xong tôi sẽ lái xe đưa cô về tận nhà. Đúng
rồi, nhà cô ở xã nào nhỉ?" Lần này thái độ của anh ta quả thực rất thành khẩn,
xem ra người bị bệnh thấp khớp lâu năm đó có quan hệ rất sâu sắc với anh ta,
không phải cha đẻ thì là mẹ đẻ, bằng không ắt cũng là cha vợ.
"Anh có xe sao?" Tôi khẽ
mỉm cười, hỏi bằng giọng hơi xấu xa. Bây giờ mới là đầu thập niên tám mươi,
chẳng lẽ cục Cảnh sát đã mua xe cho những người cấp đội trưởng rồi sao?
"Cái này cô không cần
quan tâm, tôi đảm bảo sẽ đưa cô về." Đội trưởng Lưu vỗ ngực nói.
Đàn ông con trai nói một
là một, hai là hai, anh ta đã nói như vậy rồi, tôi tất nhiên không có lý do gì
để nghi ngờ. Hơn nữa, ngay đến hợp tác xã mua bán ở đâu tôi cũng còn chưa biết.
Chúng tôi nói chuyện với
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!