Trước khi dùng bữa, Minh
Viễn còn đi lên lầu trên một lát, khi xuống thì đã thay xong quần áo. Một chiếc
sơ mi trắng tinh, một bộ đồ tây sẫm màu được cắt rất hợp dáng, ngay đến đầu tóc
cũng được chải chuốt bóng mượt, dường như chỉ sau khoảnh khắc, nó đã trưởng
thành hơn rất nhiều, từ một thiếu niên non nớt biến thành một quý ông đầy phong
độ.
Nó chậm rãi bước qua
phía tôi, kéo ghế giúp tôi, rồi mời tôi ngồi một cách rất lịch sự.
Trong phòng có mở nhạc,
một ca sĩ không tên đang cất giọng hát nhẹ nhàng, bản nhạc du dương lan đi từng
ngóc ngách của ngôi nhà như một làn suối nhỏ. Lò sưởi lặng lẽ tỏa từng làn hơi
ấm áp, dưới ánh đèn dịu dịu, đĩa bò bít tết trên bàn ăn ánh lên những tia sáng
mê người. Minh Viễn cầm từng ngọn nến đã được chuẩn bị sẵn tới, châm từng ngọn
nến một, cẩn thận bày lên bàn ăn.
Sau khi tắt đèn, căn
phòng chợt tối hẳn đi, những ngọn nến tỏa ra ánh sáng mịt mờ mà ấm áp. Trong
ánh nến lung linh, khuôn mặt Minh Viễn lúc mờ lúc tỏ nhưng ánh mắt lại rực rỡ
vô cùng. Trong một đêm đẹp như vậy, có tiếng nhạc dịu dàng bên tai, rượu vang
sóng sánh trong ly, có thức ăn ngon bên miệng, còn có một người con trai tuấn
tú đa tình đang chăm chú nhìn mình, tôi nghĩ, chỉ cần là phụ nữ, chẳng ai có
thể không đắm mình say sưa…
Không biết Minh Viễn đã
học được kỹ thuật nấu nướng ở đâu, món bò bít tết được làm ngon tuyệt, kết hợp
với rượu vang đỏ đậm đà, mỗi một miếng đều khiến người ta ngập chìm say đắm.
Chúng tôi rất ít nói chuyện, thời gian chủ yếu là dành để nhìn nhau, nhìn qua,
nhìn lại, rồi cùng khẽ mỉm cười.
Hai đĩa bò bít tết mà
Minh Viễn l
àm có thể nói là đủ cả
về chất và lượng, nên sau khi ăn xong hai chúng tôi đều no căng, bát đũa thu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!