Từ sau lần ở sân
bóng rổ, Minh Viễn nói tôi là bạn gái nó ngay trước mặt mọi người,
tình cảnh của tôi trong trường đã bắt đầu trở nên khác biệt. Có lần
tôi và Tiểu Viên đến căng tin mua cơm, phải chen chúc đến nỗi mồ hôi
nhễ nhại, đột nhiên có hai nam sinh không biết từ đâu chui ra, một trái
một phải mở đường giúp chúng tôi, sau đó còn tươi cười gọi tôi là
chị dâu, khiến tôi xấu hổ đến nỗi mặt mũi đỏ b
Lúc này Minh Viễn và
Vương Du Lâm đều đang thực tập ở đại đội trinh sát, Cổ Hằng đến đội
cảnh sát hình sự thành phố thực tập, toàn bộ sinh viên năm bốn của
trường đã phân tán ra khắp nơi trong hệ thống công an của tỉnh. Có
mấy lần tôi đến sở tìm cha tôi, còn gặp vài gương mặt quen thuộc,
bọn họ đều nháy mắt tươi cười với tôi.
Thiên Nga Trắng cũng
không đến tìm tôi gây sự nữa, nghe mấy cô bé cùng phòng nói, bây giờ
cô ta đã yêu một anh chàng ở trường Đại học Khoa học Tự nhiên ngay
gần trường tôi rồi, còn đang trong thời kỳ thắm thiết, làm gì có tâm
tư mà đi gây chuyện với tôi. Tôi cảm thấy như vậy thật quá tốt, cái
kiểu hai cô gái đi đánh nhau vì một đứa con trai đúng là chẳng hay ho
chút nào.
Trên thực tế, tôi và
Minh Viễn không hề vì chuyện lần đó mà trở nên có gì khác biệt. Tôi
rất tỉnh táo giữ một khoảng cách vừa phải với nó, chúng tôi cũng
thường xuyên ăn cơm, học tập cùng nhau, thậm chí thỉnh thoảng còn hẹn
nhau tới rạp chiếu bóng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Một
mặt, tôi không có cách nào vượt qua rào cản tâm lý, đi yêu thằng nhóc
được tôi nuôi nấng từ nhỏ, mă
t khác, tôi còn lo
rằng một năm sau mình sẽ phải rời đi, đến lúc đó nhỡ chúng tôi đã
có quan hệ thắm thiết với nhau rồi, Minh Viễn sẽ đau lòng đến mức
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!