Chương 46: (Vô Đề)

"Thế này… liệu có khiến

Minh Tử hiểu lầm không?" Vừa vào phòng, Vương Du Lâm đã lo lắng hỏi. Xem ra cậu

bé thật thà này không ngốc, ánh mắt của Minh Viễn vừa rồi cậu ta có thể nhìn rõ

ràng.

"Hiểu lầm thì hiểu lầm

chứ sao." Tôi thản nhiên nói: "Hơn nữa, anh ấy hiểu lầm thì ảnh hưởng gì nào?

Anh ấy dựa vào cái gì mà quản việc của em."

Vương Du Lâm lẳng lặng

nhìn tôi, trong mắt là vẻ không tán đồng rõ ràng. Tôi thở dài một tiếng, kéo

chiếc ghế đến mời cậu ta ngồi, rồi cũng ngồi xuống chỗ đối diện cậu ta, sau đó

liền buồn bực nói: "Được rồi, em biết anh muốn nói gì, nhưng tốt nhất anh đừng

nói. Chuyện giữa em và Minh Viễn chẳng ai nói rõ được, cả bản thân anh ấy cũng

mơ hồ lắm chả biết gì đâu. Hơn nữa, em… Tôi cúi đầu xuống, hít vào một hơi thật

sâu, rất lâu rất lâu sau, mới chậm rãi nói ra từng chữ một: "Em không muốn làm

anh ấy bị tổn thương, thật đấy!"

Vương Du Lâm không nói

gì thêm nữa.

Hai chúng tôi im lặng

một lúc, cuối cùng vẫn là Vương Du Lâm lên tiếng phá vỡ không khí nặng nề này.

Cậu ta đứng dậy đóng cửa phòng lại, rồi cẩn thận lấy từ trong cặp một xấp tài

liệu dày đưa tôi, nói: "Đây là tất cả tài liệu bọn anh điều tra được lúc trước,

em cứ xem từ từ, bước tiếp theo nên làm thế nào, đợi một thời gian nữa chúng ta

bàn bạc tỉ mỉ với nhau sau."

Tôi vội vàng đón lấy,

rồi lập tức mở ra xem. Ngay trang đầu tiên, đập

vào mắt tôi là ảnh của

tôi và Cổ Diễm Hồng, phía dưới bức ảnh có mấy dòng chữ nhỏ nhỏ như chú thích về

tình hình cơ bản của hai chúng tôi, như họ tên, nghề nghiệp, địa điểm và thời

gian gặp tai nạn. Vương Du Lâm đứng một bên thấp giọng giải thích với tôi về

một số tình hình khi chuyện xảy ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!