Dương Du Lâm là một
người tốt, có bầu nhiệt huyết, lại lương thiện chính trực, nhưng càng là người
tốt thì lại càng dễ tin người khác. Đặc biệt là khi thấy nước mắt tôi rơi
xuống, cậu ta lập tức buông súng đầu hàng. Tất nhiên, lời của tôi không tính là
lừa gạt cậu ta.
Để đề phòng Minh Viễn
đột nhiên quay lại và bắt gặp, chúng tôi quyết định tạm thời không thảo luận vụ
án, mà hẹn ngày mai sau khi tôi ra viện sẽ bàn bạc kỹ càng. Vừa mới nói xong,
đã nghe bên ngoài vang lên những tiếng bước chân quen thuộc. Tôi và Vương Du
Lâm đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng thở phào một hơi.
Minh Viễn mắt sáng như
luồng điện, vừa mới vào cửa đã phát giác ra không khí khác thường trong phòng.
Nhưng nó không hỏi gì, chỉ thoáng liếc mắt nhìn tôi, sau đó quay sang cười nói
với Vương Du Lâm:
"Vừa rồi tớ bận thương lượng với anh Cổ Hằng chút chuyện, nên đến muộn. Sao, cậu tìm tớ có chuyện gì thế?".
Vương Du Lâm đua mắt
sang tôi với vẻ không được tự nhiên, rồi cúi đầu đưa chỗ tài liệu trong tay cho
Minh Viễn, thấp giọng nói:
"Thứ mà lần trước cậu bảo tớ điều tra toàn bộ đều ở đây cả". Nói xong, cậu ta liền nhét luôn tập tài liệu vào tay Minh Viễn, rồi
vội vàng chạy ra ngoài. Nhìn thấy cảnh này, tôi quả thực khóc không được, cười
cũng chả xong. Cái cậu Vương Du Lâm này đúng là thật thà quá mức, chắc từ nhỏ
đến lớn chưa nói dối bao giờ, nhìn bộ dạng của cậu ta, đừng nói là người tinh
quái như Minh Viễn, ngay đến người bình thường cũng nhìn ra được có vấn đề.
Quả nhiên, Minh Viễn
cười phì
một tiếng, đón lấy tập
tài liệu rồi vội vàng chạy theo, miệng gọi:
"Cậu đợi một chút đã, tớ còn có chuyện muốn nói với cậu mà". Vương Du Lâm nghe thế lập tức tăng tốc lên, cứ như
là đang chạy trốn.
Minh Viễn vừa ra đến
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!