Không biết nó lại lần mò
đâu ra được một chiếc cốc, rót cho tôi một cốc trà nóng, sau đó liền ngồi xuống
trước chiếc bàn đối diện với tôi. Rồi nó chợt ngẩng đầu lên, hơi cau mày hỏi:
"Sao còn chưa ngồi vậy?" Dáng vẻ của nó tự nhiên như thế tôi vốn nên ngồi vào
chỗ đó vậy.
Tôi rất do dự, cũng rất
khó xử.
Tôi cảm thấy nếu tôi mà
ngồi xuống, tất cả mọi chuyện sẽ trở nên không thể khống chế được. Tôi vốn
không phải là một người giỏi khống chế cục diện, huống chi, trước mặt tôi bây
giờ không phải ai khác, mà là thằng nhóc từ nhỏ đã tinh quái đến mức khiến
người ta phải thầm sợ hãi trong lòng.
Chúng tôi từng sống cùng
nhau bao nhiêu năm, tuy bây giờ bộ dạng của tôi đã khác hẳn trước kia, nhưng
vẫn có rất nhiều chỗ dễ lộ ra sơ hở, chẳng hạn như giọng điệu và thói quen khi
nói chuyện, rồi ánh mắt khi nhìn người ta, hoặc là một số động tác nhỏ đặc
biệt, và còn cả nét chữ gần giống như hệt của hai chúng tôi… Liệu nó có cảm
thấy có điều gì đó khác thường, rồi hoài nghi, thậm chí là phát hiện ra thân
phận thật của tôi không…
Nghĩ đến đây tôi bắt đầu
cảm thấy có chút sợ hãi, cô gái mà mình thích hóa ra là người cô đã nuôi mình
từ nhỏ, chuyện này đúng là quá hoang đường! Nếu chuyện thật sự phát triển đến
mức đó, tôi cảm thấy cho dù là một người tâm lý bình thường cũng rất dễ nảy
sinh vấn đề, huống chi là một người nhạy cảm như Minh Viễn. Tới lúc
ó nhỡ nó thật sự muốn
làm chuyện gì xấu, tôi cũng thực sự chẳng có tư cách gì để ngăn cản.
Trong khi tôi còn đang
miên man suy nghĩ, cửa phòng chợt bị đẩy ra, Cổ Hằng và một cậu con trai xa lạ
đột nhiên xuất hiện. Hai người bọn họ vốn đang vừa nói vừa cười, nhưng vừa nhìn
thấy tôi, âm thanh đột nhiên im bặt, giống như cổ họng chợt bị người ta túm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!