Chương 4: (Vô Đề)

Buổi sáng tôi đã bị

tiếng chim hót bên ngoài đánh thức.

Vừa mở mắt ra, tôi liền

nhìn thấy ngay đôi mắt to, tròn xoe của chú nhóc trong lòng mình, nó đang lặng

lẽ nhìn tôi, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Sau một ngày ở cùng nhau, Tiểu Minh

Viễn dường như đã thân thiết với tôi hơn một chút, trong mắt không còn vẻ đề

phòng. Trẻ con rất nhạy cảm, chúng có thể cảm giác được ai thật lòng tốt với mình.

Chào buổi sáng! Tôi

mỉm cười cất tiếng chào chú nhóc, lại khẽ vỗ lên bầu má bé bỏng của nó một cái.

Trông chú nhóc rất đáng yêu, khuôn mặt thanh tú, đường nét rõ ràng, bây giờ đã

có thể loáng thoáng nhìn ra dáng vẻ của một anh chàng điển trai trong tương

lai, chỉ là hơi gầy gò một chút. Nhưng không sao cả, đợi sau khi sắp xếp tất cả

xong xuôi, mỗi ngày đều được ăn cá ăn thịt, thằng bé không béo lên mới là lạ.

Khuôn mặt Tiểu Minh Viễn

đỏ bừng, vội vàng loạng quạng bò dậy khỏi giường. Tôi sợ nó bị cảm lạnh, liền

vớ lấy bộ quần áo ở đầu giường định mặc vào giúp nó, nhưng nó không chịu, mãi

mấy giây sau mới lí nhí nói: Cháu tự biết mặc.

Đây là lần đầu tiên nó

mở miệng nói chuyện, khiến tôi rất vui mừng, tất nhiên là cũng chiều theo ý nó,

cười híp mắt lại đưa quần áo cho nó, còn cố ý nói:

"Thật hay giả đấy, cháu còn nhỏ như vậy mà đã biết tự mặc quần áo rồi sao? Đừng có nói khoác đấy nhé!"

Tiểu Minh Viễn có chút

sốt ruột, vội giành ngay lấy chiếc áo và trùm lên người. Có lẽ vì chưa mặc áo

len trùm đầu bao giờ, chỉ nhớ hôm qua đã được tôi mặc cho thế nào, nên chú nhóc

cứ thế trùm chiếc áo len lên đầu, nhưng lại không tìm được cổ áo đâu, sau khi

kêu lên mấy tiếng liền ngã ngửa ra giường, khiến tôi không kìm được cười vang

ha hả.

Cười xong tôi lại giúp

nó mặc áo, còn dạy nó từng chút một, như khóa phải kéo thế nào, dây giày phải

buộc ra sao nào. Tiểu Minh Viễn mở to đôi mắt tròn xoe, nghe với vẻ rất nghiêm

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!