Đau…
Toàn thân từ trên xuống
dưới, không có chỗ nào là không đau. Tựa như có cả ngàn con ngựa đang giằng co
muốn xé nát thân thể tôi vậy…
Có trời mới biết tại sao
lại đau như vậy, lúc vừa bị đâm vào không phải là chẳng có cảm giác gì sao?
Chẳng lẽ tôi đã tỉnh lại rồi?
Tôi cố gắng hé mắt ra,
trước mặt là một màu trắng chói lòa, trong mũi còn có mùi thuốc khử trùng quen
thuộc, khỏi cần nói cũng biết đây chính là bệnh viện rồi. Thân thể tôi vẫn rất
đau, đến sức động đậy một đầu ngón tay cũng không có. Tôi chỉ biết đảo mắt nhìn
quanh, muốn xem xem bên cạnh có ai không.
"Tỉnh rồi, Tuệ Tuệ tỉnh rồi." Có một người lớn tiếng kêu lên ngay bên tai tôi, sau đó, một khuôn mặt to
tướng ghé đến. Da mặt đen thui, hai hàng lông mày rậm rạp, sống mũi cao và
thẳng, quanh miệng là những sợi râu lún phún, nhìn có vẻ hơi quen mắt. Không
phải Lưu Giang, không phải Lưu Đào, lại càng không phải Minh Viễn nhà tôi, đây
rốt cuộc là ai ấy nhỉ?
Tôi vừa mới tỉnh lại,
đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, suy nghĩ suốt một hồi, rốt cuộc cũng tỉnh táo
hơn phần nào. Lưu Hạo Duy! Tôi cố gắng hết sức, nhưng giọng nói phát ra cũng
chỉ ngang với tiếng muỗi kêu. Nói xong một câu, ngực t
i lập tức phập phồng lên
xuống, lục phủ ngũ tạng đều rung động kịch liệt, khiến tôi đau đến rơi nước
mắt.
Thế này rốt cuộc là sao
chứ? Vừa rồi không phải tôi còn ở cửa đồn công an sao, sao mới thoáng cái đã
quay lại đây rồi? Bây giờ đầu óc tôi vẫn còn rất đờ đẫn, mãi mấy phút sau mới
hiểu ra, chắc cú va chạm đó đã đưa tôi trở lại năm 2010 rồi. Vậy Tuệ Tuệ của
năm 94 thì sao? Chắc là đã chết rồi…
Lão Chương chết tiệt,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!