Hôm nay là thứ Sáu, học sinh chỉ phải học nửa buổi, giờ này chúng đều đã tan học về nhà. Tiểu Minh Viễn đã đến nhà Đại Hà cùng đám bạn bàn bạc về chuyện biểu diễn. Tôi kéo Lưu Giang tới cùng thương lượng về chuyện tham gia buổi hội chợ trên tỉnh.
Chúng tôi đang nói chuyện hăng xay, chợt nghe ngoài cổng có tiếng gọi, hình như là cố ý hạ thấp giọng, nghe không rõ chút nào. Tôi mở cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy có một bác gái mặc áo bông xanh đang cúi đầu đứng ngay ngoài cổng, mà tôi cũng không nhận ra đó là ai.
Có lẽ Lưu Giang thấy sắc mặt tôi hơi khác thường, nên cũng thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn theo, thấy người đó, đôi lông mày của cậu ta nhíu chặt lại, lẩm bẩm:
"Bà ta đến đây làm gì nhỉ?"
Hóa ra Lưu Giang biết người phụ nữ này.
Tôi nhìn sang phía cậu ta bằng ánh mắt hồ nghi, sắc mặt cậu ta đỏ bừng, vội rụt đầu lại, hơi b
u môi với vẻ không được tự nhiên cho lắm:
"Đó là mẹ của Mã Nha Đầu."
Cách nhau cánh cổng, tôi cố nặn ra một nụ cười cất tiếng chào thím Năm, rồi hỏi bà đến đây có việc gì.
Thím năm ấp a ấp úng hồi lâu, sau đó lại lén la lén lút ngó nghiêng bốn phía, rồi thấp giọng nói với tôi:
"Tuệ Tuệ này, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện, vào nhà rồi nói chuyện."
Chắc có chuyện gì không thể để người khác biết đây, trong nhà vẫn còn có Lưu Giang đang ngồi nữa kìa, trong lòng tôi thầm nói. Nhưng bà ta đã muốn vào nhà nói chuyện, vậy thì vào nhà thôi, đợi lát nữa thấy Lưu Giang ở đó xem bà ta sẽ nói thế nào.
Tôi mở cửa dẫn bà ta vào nhà, vừa mới bước qua cửa, thím Năm đã vội vã nói ngay:
"Tuệ Tuệ, lần này cháu nhất định phải giúp thím. Nếu cháu mà không chịu giúp, con bé Mã Nha Đầu nhà thím chỉ còn đường chết thôi."
Có lẽ vì trong lòng tôi còn có thành kiến với thím Năm, vừa nghe vậy liền cảm thấy có chút không thoải mái, lập tức từ chối dứt khoát ngay:
"Thím Nă đừng nói như vậy! Mã Nha Đầu nhà thím sống hay chết chẳng liên quan gì tới cháu hết, đừng nói như thể là cháu ép nó thành như thế vậy."
"Thím không có ý này."
Thím Năm vừa nôn nóng vừa bực tức tự tát cho mình một cái:
"Đều tại cái mồm này của thím, không biết ăn nói gì cả."
Thấy bà ta hạ mình như vậy, trong lòng tôi lại càng cảm thấy bất an, không biết lần này bà ta đến đây rốt cuộc là vì chuyện gì. Tôi liền ngậm miệng làm thinh, chờ bà ta nói rõ ràng chuyện này.
Thím Năm hình như đang đợi tôi cất tiếng nói, nào ngờ tôi lại im lặng như vậy, trên mặt không khỏi thoáng qua một nét ngượng ngập, liền cười gượng một tiếng, rồi nhỏ giọng nói:
"Tuệ Tuệ này, thím cũng không dối cháu, Mã Nha Đầu nhà thím không hiểu chuyện, bị cái thằng Lý Kiến Quốc khốn nạn kia lừa cho thảm quá. Bây giờ, bây giờ nó đã có thai rồi, cháu nói xem, phải làm sao mới được đây…"
Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ! Thấy tôi ngây ra, hồi lâu không nói năng gì, thím Năm liền gọi lớn mấy tiếng. Tới lúc này tôi mới tỉnh táo trở lại, không khỏi rùng mình một cái, lập tức hiểu ra mục đích của thím Năm khi tới đây, liền vội vàng lắc đầu lia lịa như trống bỏi.
"Thím Năm, không phải cháu không muốn giúp thím, nhưng chuyện này thì cháu cũng chẳng có cách nào."
"Sao cháu lại không có cách chứ?" Thím Năm lớn tiếng quát:
"Cháu là bác sĩ cơ mà, có lý nào lại không biết phá thai. Có phải cháu cố ý không giúp thím không, cháu này, không phải thím nói cháu đâu, nhưng làm người phải biết điều một chút. Nếu không phải tại cháu làm thằng Lý Kiến Quốc đó bị đuổi đi, Mã Nha Đầu nhà thím đâu có rơi vào cảnh này. Cháu…"
Tôi còn tưởng tại sao Mã Nha Đầu lại xấu tính như thế, hóa ra là vì có một người mẹ thế này. Nghe thấy lời của bà ta, tôi chẳng những không tức giận, còn cất tiếng cười vang, chỉ ra ngoài cổng, lớn tiếng nói: "Thím Năm, hôm nay coi như cháu đã khách sáo với thím rồi, bây giờ thím có thể cút đi được bao xa thì xin hãy cút ngay!
Nếu thím còn ở nhà cháu nói xằng nói bậy nữa, cẩn thận cháu không khách sáo nữa đâu. Những lời này sao thím không nói ở giữa thôn, không nói với tất cả mọi người, là cháu hại con gái nhà thím phình bụng ra không ái thèm lấy, nói là lúc trước sao không để cho gã Lý Kiến Quốc kia đạt được ý đồ.Hừ…Chợt có ngườihừ
"mạnh một tiếng, thím Năm sợ đến giật nảy mình, vội vàng ngoảnh đầu nhìn sang, tới lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của Lưu Giang. Sắc mặt bà ta trở nên khó coi vô cùng, lúc xanh lúc trắng, sau đó còn chỉ tay vào hai người chúng tôi cười lạnh, nói:"Đúng là không biết xấu hổ, giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà nấp trong nhà làm chuyện bẩn thỉu đó, không sợ mất mặt sao?
"Lưu Giang không ngờ được thím Năm lại đổi trắng thay đen, nói năng gàn dở như vậy, cậu bé ngây thơ này tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, toàn thân run rẩy, cứ chỉ tay vào bà ta mà:"Bà… bà… bà…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!