Tôi xách chiếc va li
kềnh càng trong tay, đi lại một cách khó khăn trên con đường núi gập ghềnh.
Bốn bề đều là những ngọn
núi lớn, mọc đủ loại cây cối xanh biếc, trong không khí tràn đầy mùi hương của
cây cỏ. Làn sương mờ buổi sớm còn chưa tan hết, nhưng ánh dương đã len lỏi qua
những tán cây ở nơi đây, lác đác chiếu xuống con đường nhỏ. Bầu trời dường như
rất cao, thuần một màu xanh biếc, mang lại cho người ta cảm giác sảng khoái vô
cùng.
Đây chính là Trung Quốc
hồi đầu những năm tám mươi sao?
Đi dọc theo con đường
núi chưa bao xa, tôi đã tới dưới chân núi. Hai bên đường toàn là nhũng cây
dương lớn, không biết đã trồng được bao nhiêu năm rồi, cây nào cũng đều um tùm
cành lá.
Ngẩng đầu nhìn lên, con
đường núi chạy dọc theo một dòng sông nhỏ, đến chỗ cách đây không xa thì rẽ hẳn
sang một bên, nhưng chỗ rẽ ấy lại có một cây hòe lớn, che gần hết tầm nhìn.
Ở gần đó có một dãy nhà
lụp xụp cũ nát, lớp bùn trát trên tường sớm đã bong tróc quá nửa, nhưng vẫn
loáng thoáng nhận ra được mấy hàng chữ lớn viết bằng vôi:
"Tư tưởng Mao Trạch Đông muôn năm,"
"Con người mạnh dạn đến đâu, đất cho sản lượng cao đến đó." Đây chắc đều là những tàn tích lưu lại từ thời kỳ Đại nhảy
vọt và Cách mạng Văn hóa.
Đang nhìn chằm chằm vào
mấy hàng biểu ngữ trên tường, tôi đột nhiên phát giác phía không xa có một
người đang đi về hướng này, liền vội vã ngoảnh đầu nhìn lại. Quả nhiên nhìn
thấy có một bác gái đang đi tới, bác mặc một chiếc áo kép màu xanh lam, và
chiếc quần vải đồng màu, chân đi đôi dép cao su màu vàng sậm, trong tay cầm
theo một tẩu thuốc, cứ đi vài bước lại hít một hơi.
Một lát sau, khi bác gái
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!