Chương 17: (Vô Đề)

Ngày Hai tám tháng Chạp,

khi tôi và Lưu Giang lo lắng đến nỗi bên mép mỗi người đều mọc ra hai cái mụn

rõ to, chú trưởng thôn đã dẫn theo hai người thợ mộc là Lão Lý và Lão Hàn của

thôn La Điền cạnh Trần Gia Trang đến gõ cửa nhà tôi.

Sau đó là việc đón Tết.

Đây là cái Tết đầu tiên

của tôi sau khi ngược dòng thời gian quay về quá khứ, sau ngày hôm nay là đến

năm 1982 rồi. Mỗi độ Tết đến, nỗi nhớ người thân lại tăng lên bội phần, hôm

nay, trong lòng tôi tràn ngập nỗi nhớ bạn bè và người thân ở năm 2010 dù mới

hôm qua tôi vẫn còn ngồi ăn cơm, nói chuyện cùng họ, dù họ không hề biết về

cuộc hành trình này của tôi…

Lưu Giang thì như người

mất hồn, mặt mày thơ thẩn, tôi nghĩ đây chắc cũng là lần đầu tiên cậu ta ăn Tết

xa gia đình. Tính ra thì cậu ta cũng mới có hai mươi hai tuổi, không lâu trước

đó còn được sống những ngày thảnh thơi dưới sự bao bọc của gia đình, vậy mà giờ

lại phải ở cùng một chỗ với tôi, suốt ngày vất vả bận rộn. Sau một thời gian

nữa, trên người cậu ta chắc sẽ còn nồng nặc mùi phân gà, cũng thật là làm khó

cho cậu ta.

Trong ba người bọn tôi,

người tỏ ra vui mừng nhất là Tiểu Minh Viễn. Trẻ con đều thích Tết, câu nói này

thật không sai chút nào. Thằng bé thay đổi hẳn tác phong già dặn thường ngày,

suốt ngày chạy theo đám trẻ con trong thôn, lúc thì đốt pháo, lúc lại bắn bi,

nô đùa vô cùng vui vẻ.

Khi còn đang mơ mơ màng

màng, tôi chợt nghe thấy có tiếng pháo nổ vang lên, còn tưởng là mình đang nằm

mơ, nhưng lập tức bị Lưu Giang lay tỉnh:

"Mau dậy thôi, chúng ta đi đốt pháo nào!"

Tiểu Minh Viễn cũng kéo

lê đôi giày đi tới nằm bò bên cửa sổ, ngó nghiêng nhìn ra bên ngoài, trong mắt

ánh lên những tia hưng phấn và vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!