Về cơ bản, nếu không gây
ra chuyện lớn, tôi luôn cảm thấy trẻ con đánh nhau chẳng liên quan gì tới người
lớn cả. Cho nên, dù Tiểu Minh Viễn dùng đồ chơi đập vào đầu cậu nhóc béo kia,
tôi cũng chỉ cảm thấy thằng bé nhà mình phản ứng thật nhanh. Tất nhiên, người
khác có lẽ sẽ không suy nghĩ như vậy.
Một tiếng kêu chói tai
đột nhiên vang lên từ phía sau lưng tôi, tôi còn chưa kịp đưa tay bịt lỗ tai
mình lại, Cổ Diễm Hồng đã lao thẳng tới như tên bắn, đẩy tôi qua một bên, rồi
tát Tiểu Minh Viễn một cú nảy lửa:
"Cái đồ con hoang mất dạy, dám đánh người, mày không muốn sống nữa hả?"
Cô ta… không ngờ cô ta
lại dám đánh thằng bé nhà tôi. Thằng bé mà tôi coi như báu vật cưng nựng trong
lòng bàn tay, đến một sợi tóc cũng không nỡ làm thương tổn, vậy mà cô ta dám
đánh. Thằng bé đáng yêu ngoan ngoãn của tôi, mỗi tối đều thích rúc vào lòng đòi
tôi kể chuyện, không ngờ lại bị cô ta đánh. Mà cô ta là người lớn, có lý nào
lại đánh trẻ con như vậy?
Một ngọn lửa giận dữ
cháy bùng lên trong lòng tôi, lúc này tôi chẳng để ý tới điều gì khác, khom
người nhặt một viên gạch trên mặt đất lên rồi xông thẳng tới, cứ thế nện xuống
đầu Cổ Diễm Hồng. Thấy đầu cô ta đã sắp nở hoa, eo tôi chợt có cảm giác căng
cứng, bất ngờ lại bị ai đó ôm kéo về phía sau.
"Tuệ Tuệ, chị bình tĩnh một chút, đừng có kích động như vậy!"
Tôi tức điên lên, hai
chân không ngừng đá khiến Lưu Giang bị ép lùi về phía sau một bước, cánh tay
cũng buông ra. Tôi nhân cơ hội ấy lao về phía trước, nhào thẳng lên người Cổ
Diễm Hồng, rồi bốp một tiếng vang lên, tôi cũng tát cho cô ta một cái nảy
lửa. Sau đó lật bàn tay, tát thêm cái nữa.
Cổ Diễm Hồng nước mắt
nước mũi giàn giụa, lớp phấn son mặt đã nhòe nhoẹt cả, trên má mảng trắng mảng
đỏ, nhìn vô cùng tức cười, đã thế vừa khóc miệng còn vừa lầm bầm nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!