Hôm nay thị trấn quả
thực rất náo nhiệt, trên đường khắp nơi đều là người đi chợ phiên. Cách ăn mặc
của Tiểu Minh Viễn quả nhiên đã thu hút được sự chú ý của mọi người, trên đường
không ngừng có người bước tới hỏi tôi bộ quần áo cho trẻ con này mua ở đâu, mỗi
lần như vậy Tiểu Minh Viễn đều giành phần trả lời với vẻ rất kiêu hãnh:
"Cô cháu nhờ người mang từ Bắc Kinh về cho cháu đấy."
Ba người chúng tôi đi
một mạch từ bến xe đến nhà Đội trưởng Lưu, Lưu Giang gõ cửa. Chỉ mộ
t lát sau đã có người
bước ra, không ngờ lại là cô Lưu. Nhìn thấy là Lưu Giang, cô Lưu vừa ngạc nhiên
vừa vui mừng, vội vàng bước tới mở cửa, miệng nói:
"Vừa rồi cô còn nói cháu nhất định sẽ đến, nhưng ông nội cháu không ngờ loáng cái đã đến thật rồi. Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền." Sau đó quay sang cười nói với tôi:
"Cháu là cháu Chung lần trước đã đến nhà cô phải không? Còn đây chắc là cháu trai của cháu nhỉ?"
Không đợi tôi trả lời,
Tiểu Minh Viễn đã nhanh nhẹn nói: Cháu chào bà ạ.
"Úi chà, thằng bé này ngoan quá, khiến người ta muốn không yêu cũng không được." Trong Trần Gia Trang
chỉ cần là nữ giới, trong độ tuổi từ tám đến tám mươi, không ai có thể địch lại
chiêu tất sát này của Tiểu Minh Viễn. Cô Lưu tất nhiên cũng không phải là ngoại
lệ, vừa nhìn thấy Tiểu Minh Viễn đôi mắt liền rực sáng ngay, còn đưa tay ra
định bế thằng bé.
Trong khi tôi còn đang
ngẩn ra, Tiểu Minh Viễn đã ngoan ngoãn sà vào lòng cô Lưu rồi, khuôn mặt tươi
cười rạng rỡ như hoa hướng dương.
Trước lúc đi, tôi có dặn
dò nó đi lấy lòng ai đâu cơ chứ…
Nghe thấy tiếng động bên
ngoài. Đội trưởng Lưu cũng vội vàng bước ra. Nhìn thấy chúng tôi, anh ta lập
tức toét miệng cười, để lộ hai hàm răng trắng bóng:
"Đến rồi à, mau vào nhà ngồi đi!" Vừa nói anh ta vừa bước tới đón lấy túi đồ trong tay tôi:
"Tới thì tới thôi, còn mang quà theo làm gì chứ, cô khách sáo quá đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!