Chương 13: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, tôi

thay cho Tiểu Minh Viễn một bộ quần áo dày nhất có thể, trong cùng là áo lót

giữ ấm, kế đến là áo len giữ nhiệt, tiếp nữa là áo lông, rồi cuối cùng là chiếc

áo khoác bự tướng bên ng

oài... Mãi cho đến khi

thằng bé đã trở nên tròn xoe tôi mới chịu dừng tay. Thằng bé cũng rất thông

minh, vừa thấy như vậy liền biết ngay là tôi đã đồng ý cho nó lên núi rồi, vui

mừng nhảy cẫng lên bên giường lò, rồi bổ nh vào lòng thơm lên má tôi một cái rõ

kêu, lúc này trông nó mới giống như một đứa bé ba tuổi.

Tất nhiên, tôi chắc chắn

không thể dễ dàng để nó đi với Lưu Giang như vậy được. Mặc quần áo cho nó xong

xuôi, tôi mở hòm tìm bộ quần áo dày nhất của mình, mặc lên người. Tiểu Minh

Viễn nhìn đến ngây người ra.

"Cô sẽ đi cùng với cháu." Tôi nói, cười híp mắt. Lời này thực ra không cần tôi phải nói, nhìn

vẻ mặt của Tiểu Minh Viễn là biết nó sớm đã đoán được rồi.

Sau khi sắp xếp đồ đạc

xong xuôi, tôi một tay xách túi hành lý, một tay dắt Tiểu Minh Viễn, chuẩn bị

đi ra ngoài.

Nhưng vừa mới mở cửa,

tôi đột nhiên phát hiện cổng nhà mình đang mở toang.

Lạ thật, chẳng lẽ tối

qua lúc đi, Lưu Giang quên đóng cửa sao? Thật vô lý quá, lúc đó tôi còn dặn đi

dặn lại cậu ta cơ mà.

Đang lúc nghi hoặc, bàn

tay tôi chợt bị tay Tiểu Minh Viễn nắm chặt, sức lực của thằng bé hình như lớn

đến khác thường. Tôi hơi ngẩn người ra, đang định cúi đầu xuống hỏi nó xem có

chuyện gì, chợt phát hiện nó đang nhìn chằm chằm vào hàng rào phía bên trái

cánh cổng. Tôi nhìn theo hướng ánh mắt nó, lập tức sợ đến nỗi hai chân mềm

nhũn, không thể động đậy.

Ối mẹ ơi, không ngờ trong

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!