Gió đêm rất lớn, trong
màn đêm
tĩnh lặng chỉ nghe tiếng
gió vù vù thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy giá lạnh rồi.
Vừa mới ngủ chưa bao
lâu, tôi chợt nghe thấy có tiếng đập cửa rất mạnh, mà dường như còn có ai đó
đang réo gọi tên tôi. Tôi cứ nghĩ là mình nằm mơ, liền xoay người ngủ tiếp,
nhưng lại bị một đôi bàn tay nhỏ bé lay tỉnh:
"Cô ơi, hình như là ông trưởng thôn gọi cô đấy."
Sao cơ? Tôi mơ mơ màng
màng mở mắt ra, trong nhà lúc này tối mờ tối mịt, Tiểu Minh Viễn đang nằm bò
trên người tôi mà thì thầm. m thanh bên ngoài dường như đã dừng lại, tôi bèn vỗ
nhẹ mấy cái lên lưng thằng bé, đang định dỗ nó ngủ tiếp, chợt nghe thấy tiếng
động lớn bên ngoài. Không ngờ đúng là chú trưởng thôn.
Tôi vội vàng bò dậy, tìm
hộp diêm thắp nến lên, sau đó khoác tạm chiếc áo đi ra mở cửa. Tiểu Minh Viễn
thấy thế cũng định nhổm dậy theo, nhưng đã bị tôi ngăn lại, rồi ấn nó nằm trở
lại giường:
"Ngủ đi Minh Viễn, đừng ngồi dậy, nghe lời cô nào!"
Tiểu Minh Viễn hơi cau
mày lại, không nói gì. Tôi cho là nó đã đồng ý, liền khẽ vỗ mấy cái lên chiếc
chăn, rồi đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
"Chú trưởng thôn, có chuyện gì thế ạ?" Vừa mở cửa ra, tôi liền thấy ngay chú trưởng thôn và Lưu
Giang m người ôm một thằng bé đứng ở bên ngoài, phía sau là thím trưởng thôn
đang nghẹn ngào khóc lóc.
"Đại Hùng, Tiểu Hùng đều bị sốt cao, bây giờ đến đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa rồi." Giọng nói của
chú trưởng thôn tràn ngập nỗi lo lắng và bất an, cánh tay bế đứa bé vẫn còn
đang run rẩy, trên trán lấm tm mô hôi. Chú trưởng thôn chỉ có một đứa con duy
nhất hai năm trước đã mắc bệnh qua đời, không lâu sau con dâu cũng đi bước nữa,
trong nhà chỉ còn lại hai đứa cháu Đại Hùng, Tiểu Hùng. Thường ngày hai cô chú
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!