Chương 10: (Vô Đề)

Mùa đông ở miền Bắc

thường đến trong lặng lẽ. Sáng hôm nay vừa thức dậy, lập tức cả

m nhận được không khí

xung quanh dường như có chút khác thường, cảm giác lạnh giá truyền

lên từ gót chân, rồi lan đến tận sống lưng. Khi tôi mở cửa ra, sao lại

lạnh thế chứ, chỉ sau một đêm mà nhiệt độ đã giảm hẳn rồi.

Thời tiết thay đổi

đột ngột, trẻ con thường rất dễ sinh bệnh. Thân thể của Tiểu Minh

Viễn vốn đã không được khỏe, lỡ như có điều sơ xảy gì, để bị mắc

phong hàn hay là cảm cúm, vậy thì sẽ phiền phức. Cho nên tôi vội vã

lục tìm trong rương những bộ quần áo thật dày, rồi trùm lên người

thằng bé. Cuối cùng, Tiểu Minh Viễn rốt cuộc đã không nhịn nổi nữa

mà lên tiếng:

"Cô ơi, cháu không đi được nữa rồi đây này."

Tôi cúi đầu nhìn,

hình như thằng bé đã biến thành hình tròn rồi, ngay đến khuỷu tay

cũng không co lại được. Thế là tôi vội vã cởít một chiếc áo len bên

trong ra, rồi mặc lại áo khoác ngoài vào cho thằng bé.

Tôi chưa từng trải qua

mùa đông ở vùng Đông Bắc bao giờ, chỉ mới xem qua giới thiệu trên tivi

và sách báo. Nghe nói ở vùng này nếu ra ngoài mà không đeo bịt tai,

sơ xảy một chút thôi là hai tai sẽ đông cứng lại, rồi nứt toác ra,

rơi đánh bộp một cái xuống đất, nghe mà rợn cả người.

Nhưng may mà tôi đã

sớm chuẩn bị, liền đưa cho Tiểu Minh Viễn một cái bịt tai hình con

gấu nhỏ màu hồng xen lẫn xanh lam, rồi chọn cho mình một cái hình

con vịt màu vàng nhạt. Cô cháu tôi vừa mới đeo nó lên tai, người trong

thôn đều đã đến để xem chuyện lạ. Người lớn thì chỉ cười hà hà

chỉ trỏ, còn lũ trẻ con đứa nào đứa nấy đều nhìn chăm chăm vào cái

bịt tai của Tiểu Minh Viễn, tròng mắt như muốn rớt cả ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!