Khi tôi và Tiểu Minh Viễn về đến nhà, mới chợt nhớ ra là mình quên chưa hỏi chuyện nuôi cá, vì thế liền qua nhà chú Ba, hỏi chú xem nên mua cá giống ở đâu.
Nghe nói tôi muốn nuôi cá, chú Ba, thím Ba đều hết sức tán thành, nhưng lại nói bây giờ thời tiết quá lạnh, chẳng bao lâu nữa nước trong ao sẽ đóng băng, những việc như nuôi gà nuôi cá gì đó thì tốt nhất là nên đợi đến mùa xuân năm sau hãy bắt đầu.
Đã như vậy rồi, tôi cũng đành đợi thêm mấy tháng nữa vậy.
Vừa từ nhà chú Ba đi ra, tôi liền thấy nhìn thấy một đám trẻ con choai choai đang vừa kéo một gốc cây khô về nhà, vừa hát vang một bài hát nào đó.
Tôi dỏng tai lên nghe, hình như là bài Đi săn trở về, có điều lời bài hát đã bị bọn nhóc xào xáo loạn xị ngầu cả lên, thảo nào ban đầu tôi không nhận ra
Nhìn đám nhóc đó chẳng mấy chốc đã kéo theo gốc cây khô đi mất hút, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng vô cùng. Bây giờ mùa đông cũng sắp tới, nhưng trong nhà tôi lại chẳng còn bao nhiêu củi.
Mà theo phán đoán của tôi, mấy cành cây khô trong bếp đó cũng chỉ dùng độ một, hai ngày là sẽ hết veo. Khi mùa đông đến, sẽ phải đốt giường lò, bếp lửa cũng phải thường xuyên dùng, đến lúc đó tôi biết đi đâu để kiếm củi đây? Với cánh tay như cẳng gà này của tôi, liệu có thể chặt củi được không đây?
Thế là tôi vội vã quay lại nói chuyện này với chú Ba, hỏi chú xem trong thôn có nhà nào còn thừa củi không để tôi mua.
Chú Ba nghe xong liền lắc đầu nguầy nguậy, nói:
"Chẳng phải chỉ là mấy cây củi thôi sao, mua bán cái gì chứ, cháu cứ đến nhà chú mang về là được."
Nếu chỉ là vài ngày thì có lẽ tôi sẽ dày mặt mà nghe theo lời chú, nhưng đây là số củi cần dùng cho cả mùa đông, vậy chẳng phải là dọn sạch chỗ củi của nhà chú Ba hay sao chứ? Thế nên có nói gì tôi cũng không chịu, nhất quyết đòi mua.
Thím Ba thấy hai chú cháu tôi cứ lằng nhằng mãi, không nhịn được nói chen vào: "Là thế này, người vùng quê bọn thím không giống như trên thành phố, chưa nghe nói có ai lại đi bán củi bao giờ, cảm thấy làm như thế là rất mất thể diện.
Nếu cháu thật sự không muốn lấy không, vậy hãy bảo đám quỷ con trong thôn đi chặt củi giúp cháu, xong việc chỉ cần cho chúng nó mấy viên kẹo là được, đảm bảo đứa nào cũng sẽ hăng hái đòi đi ngay.
"Vừa nghe thím Ba nói như vậy, chú Ba cũng lập tức gật đầu tán đồng:"Đúng thế, đúng thế, cháu cứ bảo đám quỷ con trong thôn giúp đi, dù sao bọn nó nhà cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm.
"Như vậy… không phải là thuê lao động trẻ em hay sao, lại còn thuê với giá rẻ mạt nữa."Vậy thím sẽ đi gọi Đại Hà của nhà Thiết Thuận qua đây, rồi bảo Đại Hà đi gọi thêm mấy đứa nữa.
"Không đợi tôi phản đối, thím Ba đã xỏ giày vào và đi ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, Đại Hà đã dẫn theo mấy đứa nhóc chừng mười tuổi chạy vào sân, rồi nhìn tôi mà cười hềnh hệch không ngớt."Dì Chung, thím Ba nói là dì có kẹo cho bọn cháu."
Đại Hà ngượng ngùng nói.
Tôi vội vàng móc một nắm kẹo lớn từ trong túi ra, đang định đưa cho Đại Hà, đột nhiên lại nhớ đến Tiểu Minh Viễn, vì thế bèn đưa kẹo cho nó, bảo nó chia kẹo cho những đứa nhóc kia.
Thằng bé cầm lấy nắm kẹo với vẻ rất khó xử, lúc thì đưa mắt nhìn qua mấy đứa nhóc do Đại Hà dẫn đầu, lúc lại ngoảnh mặt qua nhìn tôi, dường như không biết phải chia thế nào.
Tôi vốn có ý muốn làm khó thằng bé, lúc này tất nhiên sẽ không nói gì với nó cả, chỉ cười đến híp cả mắt lại, coi như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu ấy.
Lũ nhóc kia bây giờ cũng đã biết quy củ, tuy đều thèm đến nhỏ nước giãi, nhưng lại không xông lên cướp kẹo, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Minh Viễn. Những ánh mắt đầy sự chờ mong đó hẳn là cũng mang đến cho thằng bé không ít áp lực.
Tiểu Minh Viễn suy nghĩ một lúc, cuối cùng bèn đưa trước cho Đại Hà một viên kẹo. Đại Hà lập tức bóc vỏ kẹo ra, đưa lên miệng liếm mấy cái, rồi không kìm được lẩm bẩm:
"Vẫn là kẹo nhà dì Chung ngon nhất."
Lũ nhóc còn lại đều không kìm được nuốt nước bọt ừng ực, ánh mắt nhìn Tiểu Minh Viễn lại càng tha thiết hơn.
Tiểu Minh Viễn lần lượt chia kẹo cho lũ nhóc, mỗi đứa một viên, rồi thấy trong tay vẫn còn, nó lại chia thêm lượt nữa, nhưng chia đến lúc chỉ còn ba người, trong tay nó lại hết kẹo. Khuôn mặt mấy đứa nhóc kia đều tỏ ra hết sức thất vọng, cái miệng xị xuống, có chút không vui.
Trong lòng tôi còn đang thầm đoán thằng bé sẽ làm thế nào để giải quyết vấn đề trước mắt, Tiểu Minh Viễn đã không chút do dự móc ngay ba viên kẹo khác trong túi ra, lần lượt chia cho ba đứa nhóc đó.
Tới lúc này thì lũ nhóc đều đã tỏ ra hài lòng, tất cả vui mừng nhét kẹo vào trong túi, rồi một lát sau thì kéo nhau đi sạch.
"Một lát nữa bọn cháu sẽ đi chặt củi."
Ra đến cổng nhà chú B mới lớn tiếng nói.
Lúc này dù bọn nhóc có đi chặt củi hay không, tôi cũng không quá để tâm đến nữa. Có một cục cưng đáng yêu vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện thế này, dù có nằm mơ chắc tôi cũng sẽ cười đến tỉnh giấc mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!