Chương 67: Ngoại truyện 2: Chờ đợi

Ngày 21 tháng 9 năm 1998.

Vừa ra ngoài cửa phòng học Minh Viễn đã bị Cổ Hằng chặn lại. Ngay từ xa Cổ Hằng đã vừa gọi váng lên vừa chạy tới, rồi tỏ vẻ thần bí kéo anh đến cuối hành lang, mặt mày sốt sắng nhỏ giọng hỏi:

"Nghe nói chú vừa cho con gái của phó giám đốc sở Công an bẽ mặt một phen, thật hay giả đây?"

Minh Viễn hơi cau mày lại, không nói gì.

Mỗi năm khi tân sinh viên nhập học anh luôn nhận được vô số thư tình, nhưng chưa một lần nào mở ra, lại càng không biết cô con gái của phó giám đốc sở Công an mà Cổ Hằng vừa nói kia là ai.

Thấy Minh Viễn không trả lời, Cổ Hằng càng tỏ ra nôn nóng hơn:

"Chính là... Chính là hồi chiều qua ấy, lão Đổng nói cô bé đó còn chặn chú lại ở ngoài cửa ký túc cơ mà."

Minh Viễn lập tức hiểu ra... Đó là một cô bé xinh đẹp mà quật cường, trên khuôn mặt hiện rõ ham muốn chinh phục. Cô bé đó mới bao nhiêu tuổi nhỉ? Mười bảy, mười tám chăng? Đúng là con ông cháu cha có khác, nên mới được nuông chiều như vậy.

Khi đứng trước mặt anh, trong mắt cô bé đó không hề có chút yêu thích nào, chỉ có quyết tâm và hiếu thắng.

Ánh mắt như thế anh không hề xa lạ, trong trường loại con gái này vốn chẳng thiếu gì. Cô ta chưa chắc đã thích, nhưng nhất định phải giành được, như thể đó là cách duy nhất chứng tỏ sự quyến rũ của cô ta.

Không chỉ mình anh, Vương Du Lâm cũng từng gặp phải tình cảnh này; những nam sinh viên ưu tú khác trong trường cũng đều như thế.

Đối với loại con gái này, Minh Viễn xưa nay luôn giữ thái độ kính nhi viễn chi, nên hôm đó cũng không hề khách sáo với Lưu Hiểu Hiểu, chỉ liếc nhìn qua một chút rồi chẳng nói năng gì đã bỏ đi luôn.

Có lẽ khi đó cô bé đã rất xấu hổ, hoặc là phải chịu một sự đả kích rất lớn, nhưng đối với Minh Viễn, anh không hề cảm thấy mình đã làm sai điều gì. Nếu chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa, anh thậm chí còn chẳng thèm nhìn cô ta.

Nhìn bộ mặt hờ hững chưa từng biến đổi đó của Minh Viễn, Cổ Hằng đành thở dài, không nói gì khoát tay đi thẳng.

Hai ngày sau, trong ký túc có người loan tin, cô bé Lưu Hiểu Hiểu kia bị ngã từ trên cầu thang xuống, phải vào bệnh viện trong tình trạng bất tỉnh nhân sự...

Minh Viễn vẫn tỏ ra hờ hững như thường, thậm chí còn chẳng buồn hỏi một câu. Anh chưa bao giờ nhiệt tình giúp đỡ người khác, đến tính mạng của chính mình mà anh còn chẳng để tâm, hơi đâu mà quan tâm tới sự sống chết của ai kia chứ.

Bây giờ việc duy nhất mà anh quan tâm là phải làm sao để vượt qua các vòng tuyển chọn, rồi vào được đội trinh sát... Chỉ có ở đó, anh mới có thể tìm được đáp án mà mình muốn tìm.

Tới ngày 12 tháng 10.

Cổ Hằng hẹn Minh Viễn đi ăn cơmo:p>

Vì ra ngoài muộn, nên khi đến quán cơm thì bên trong đã kín người. Cổ Hằng tinh mắt nhìn thấy trong góc có một cô gái đang chiếm trọn cả một chiếc bàn lớn, vội vàng chen đến đó định giành chỗ ngồi, Minh Viễn hơi do dự một chút rồi cũng đi theo sau.

Đôi mắt của anh còn tinh hơn Cổ Hằng, vừa mới nhìn đã nhận ra là Lưu Hiểu Hiểu đang ngồi đó, một tay cầm sách một tay cầm đũa, cúi đầu xem sách vẻ nghiêm túc vô cùng.

Rõ ràng chỉ là một người xa lạ mới gặp một lần, lần trước gặp mặt anh còn thấy rất chướng mắt, vậy mà lúc này, nhìn cô bé đang ngồi đó lặng yên xem sách, trong lòng Minh Viễn chợt trào dâng một cám giác quen thuộc đến lạ kỳ.

Cảm giác đó, đã bao nhiêu năm rồi chưa xuất hiện nhỉ?

Có một khoảnh khắc nào đó, Minh Viễn còn do dự không dám đi về phía trước. Anh cách cô chỉ hai, ba bước chân, vậy mà lại có cảm giác xa xôi như trăm sông ngàn núi.

Minh Tử! Giọng nói oang oang của Cổ Hằng đột nhiên vang lên:

"Chú nhìn xem, sao chữ của cô bé này lại giống hệt chữ của chú thế nhỉ?"

Lưu Hiểu Hiểu nghe thế thì đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy, sáng rực như sao trên trời. Ngạc nhiên, sửng sốt, bất ngờ, còn thấp thoáng một nét quan tâm, tất cả mọi tâm trạng đều hiện lên trong đôi mắt ấy.

Phút chốc, trái tim Minh Viễn đột nhiên đập nhanh dữ dội, máu chảy khắp toàn thân dường như đều rực cháy...

Từ khi anh còn rất nhỏ, cô không biết đã kiếm đâu ra được một đống bảng chữ mẫu bắt anh luyện tập, nào là chữ của Bàng Trung Hoa, của Điền Anh Chương, nhưng anh đều không thích, mà lén luyện tập bằng cuốn sổ giáo án của cô.

Đến khi cô phát hiện ra, thì chữ của hai cô cháu đã giống nhau đến bảy tám phần rồi, về sau cô còn mắng anh một trận vì chuyện này nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!