Trong những cuộc giao tranh với Minh Viễn, tôi luôn ở vào thế hạ phong, từ rất lâu trước đây đã như vậy rồi. Và lần này, tôi cũng thua một cách thảm hại như thế.
Buổi tối hôm đó, tôi ngủ lại trong ngôi nhà của chúng tôi, giống như rất lâu, rất lâu trước đây vậy. Điều khác biệt là, giữa hai chúng tôi đã có thêm một dòng sóng ngầm mãnh liệt, ngay đến không khí cũng thoang thoảng một sự ám muội khó miêu tả bằng lời.
Sự ám muội ấy khiến tôi vừa xấu hổ, lại vừa có một chút gì đó thích thú, nhưng càng nhiều hơn, là một sự mâu thuẫnrất không rõ ràng. Minh Viễn lại luôn tỏ ra rất vui vẻ, trong mắt tràn ngập nét cười, dịu dàng đến nỗi có thể chảy ra nước. Đã rất lâu, rất lâu rồi, tôi chưa được nhìn thấy nó vui vẻ như thế.
Chuyện tình cảm này vốn rất phức tạp, Minh Viễn cứ kiên quyết cho rằng tôi thích nó, nhưng trong lòng tôi lại có một nỗi khúc mắc không cách nào gỡ bỏ trong thời gian ngắn được.
Tôi hiểu rất rõ rằng mình có tình cảm với nó, nhưng loại tình cảm ấy rốt cuộc là tình thân hay là tình yêu, tôi lại không cách nào phân biệt được.
Tình yêu, rốt cuộc là gì?
Tôi vẫn còn chưa biết nữa kìa. Tuy ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, nhưng tôi vẫn chẳng thể nào yêu nổi giống như một người bình thường được. Minh Viễn cũng tinh tế phát hiện ra điều này, nhưng nó không nói gì hết, thậm chí còn không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Nó chỉ càng dịu dàng và tập trung hơn trước.
Từ sau khi Minh Viễn đoán ra thân phận của tôi, tôi vẫn luôn lo rằng mình sẽ vì tiết lộ thiên cơ mà bị Thiên Lôi giáng tội, suốt mấy ngày đều phải sống trong tâm trạng thấp thỏm không yên, cuối cùng đợi mãi vẫn không thấy có chuyện gì, tôi mới dần yên tâm trở lại.
Chắc hẳn ông Trời cũng còn biết nói lý lẽ, bởi không phải là do tôi tiết lộ ra, cho dù có phạt thì cũng không nên phạt tôi.
Còn Minh Viễn, vừa nghĩ đến thân phậncon ông cháu cha của nó là tôi liền yên tâm ngay... Nếu mấy cụ bên trên thật sự nhẫn tâm ra tay với nó, lão Chương đã chẳng phải ép tôi quay về đây rồi.
Trong thời gian này tôi còn lo rằng Minh Viễn sẽ hỏi gặng về thân phận của tôi, rồi tại sao tôi lại xuất hiện, tái sinh như thế nào, nhưng nó chẳng buồn hỏi một câu nào cả, mà chấp nhận thân phận mới này của tôi một cách rất tự nhiên, tựa như tất cả mọi việc đều là lẽ đương nhiên vậy.
Đúng là con nhà thần tiên có khác, khả năng tiếp nhận loại chuyện khó tin này cũng mạnh hơn người bình thường nhiều.
Lúc này dù sao tôi cũng bị Minh Viễn vạch trần thân phận thật rồi, nên kế hoạch đã bàn với Vương Du Lâm lúc trước cũng chẳng phải dùng đến nữa. Chỉ cần có tôi ở bên, những chuyện đó sẽ vĩnh viễn không thể xảy ra với Minh Viễn được.
Thế rồi chúng tôi liền thẳng thắn bàn bạc với nhau về vụ án kia, tôi kể tất cả những tình tiết khác thường khi đó lại cho nó, rồi còn lấy bức tranh chân dung mà Cổ Diễm Hổng đã nhờ tôi vẽ ra cho nó xem.
"Người này... sao trông quen mắt thế nhỉ?" Minh Viễn nhìn bức tranh kia mà cau mày suy nghĩ, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được.
Sau khi nghiền ngẫm một hồi, nó liền đứng dậy gọi điện cho Vương Du Lâm, nói:
"Lâm Tử trí nhớ tốt, khả năng nhớ mặt người ta lại càng lợi hại, chỉ cần gặp qua một lần tuyệt đối sẽ không bao giờ quên."
Đợi chừng hơn nửa tiếng đồng hồ, Vương Du Lâm cuối cùng đã tới. Thấy tôi cũng ở đây, lập tức lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó liền lắc đầu cười nhăn nhó như thể đã hiểu ra:
"Xem ra tớ đúng là đã mất công làm người xấu rồi."
Tôi cảm thấy rất xấu hổ, liền vội vàng chạy vào bếp pha trà nhận lỗi với cậu ta. Vương Du Lâm lòng dạ rộng rãi, cũng không tính toán gì với tôi.
"Lâm Tử, cậu nhìn này, người này có phải chúng ta từng gặp ở đâu rồi không?" Vương Du Lâm vừa ngồi xuống, Minh Viễn đã lập tức đưa bức tranh cho cậu ta xem.
Vương Du Lâm chăm chú quan sát bức tranh đó một hồi, hàng lông mày dần cau lại, có chút bất ngờ hỏi:
"Các cậu tìm được cái này ở đâu vậy? Người này... không phải là Diệp Thịnh sao? Sao lại ăn mặc như thế này nhỉ?"
Minh Viễn tỏ ra kinh ngạc, rồi giật ngay lấy bức tranh tỉ mỉ quan sát một hồi, lẩm bẩm nói:
"Nghe cậu nói như vậy, tớ cùng thấy giông giống rồi đấy. Đúng rồi, chính là ông ta."
Nhìn phản ứng của họ, chắc người tên là Diệp Thịnh này cũng không đơn giản chút nào. Rốt
cuộc hắn ta có liên quan gì tới Cổ Diễm Hồng, đây chính là trọng điểm mà chúng tôi cần điều tra.
Có lẽ vì thấy vẻ mặt mơ màng của tôi, Minh Viễn liền chủ động giải thích:
"Người này là tổng giám đốc công ty Thịnh Gia, cũng có thể coi là một nhân vật có máu mặt trong thành phố. Ông ta qua lại với không ít lãnh đạo trên sở, còn có quan hệ với giới giang hồ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!