Trong những cuộc giao tranh với Minh Viễn, tôi luôn ở vào thế hạ phong, từ rất lâu trước đây đã như vậy rồi. Và lần này, tôi cũng thua một cách thảm hại như thế.
Buổi tối hôm đó, tôi ngủ lại trong ngôi nhà của chúng tôi, giống như rất lâu, rất lâu trước đây vậy. Điều khác biệt là, giữa hai chúng tôi đã có thêm một dòng sóng ngầm mãnh liệt, ngay đến không khí cũng thoang thoảng một sự ám muội khó miêu tả bằng lời. Sự ám muội ấy khiến tôi vừa xấu hổ, lại vừa có một chút gì đó thích thú, nhưng càng nhiều hơn, là một sự mâu thuẫnrất không rõ ràng. Minh Viễn lại luôn tỏ ra rất vui vẻ, trong mắt tràn ngập nét cười, dịu dàng đến nỗi có thể chảy ra nước.
Đã rất lâu, rất lâu rồi, tôi chưa được nhìn thấy nó vui vẻ như thế.
Chuyện tình cảm này vốn rất phức tạp, Minh Viễn cứ kiên quyết cho rằng tôi thích nó, nhưng trong lòng tôi lại có một nỗi khúc mắc không cách nào gỡ bỏ trong thời gian ngắn được. Tôi hiểu rất rõ rằng mình có tình cảm với nó, nhưng loại tình cảm ấy rốt cuộc là tình thân hay là tình yêu, tôi lại không cách nào phân biệt được.
Tình yêu, rốt cuộc là gì? Tôi vẫn còn chưa biết nữa kìa. Tuy ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, nhưng tôi vẫn chẳng thể nào yêu nổi giống như một người bình thường được. Minh Viễn cũng tinh tế phát hiện ra điều này, nhưng nó không nói gì hết, thậm chí còn không hề cảm thấy ngạc nhiên. Nó chỉ càng dịu dàng và tập trung hơn trước.
Từ sau khi Minh Viễn đoán ra thân phận của tôi, tôi vẫn luôn lo rằng mình sẽ vì tiết lộ thiên cơ mà bị Thiên Lôi giáng tội, suốt mấy ngày đều phải sống trong tâm trạng thấp thỏm không yên, cuối cùng đợi mãi vẫn không thấy có chuyện gì, tôi mới dần yên tâm trở lại. Chắc hẳn ông Trời cũng còn biết nói lý lẽ, bởi không phải là do tôi tiết lộ ra, cho dù có phạt thì cũng không nên phạt tôi.
Còn Minh Viễn, vừa nghĩ đến thân phận"con ông cháu cha" của nó là tôi liền yên tâm ngay... Nếu mấy cụ bên trên thật sự nhẫn tâm ra tay với nó, lão Chương đã chẳng phải ép tôi quay về đây rồi.
Trong thời gian này tôi còn lo rằng Minh Viễn sẽ hỏi gặng về thân phận của tôi, rồi tại sao tôi lại xuất hiện, tái sinh như thế nào, nhưng nó chẳng buồn hỏi một câu nào cả, mà chấp nhận thân phận mới này của tôi một cách rất tự nhiên, tựa như tất cả mọi việc đều là lẽ đương nhiên vậy. Đúng là con nhà thần tiên có khác, khả năng tiếp nhận loại chuyện khó tin này cũng mạnh hơn người bình thường nhiều.
Lúc này dù sao tôi cũng bị Minh Viễn vạch trần thân phận thật rồi, nên kế hoạch đã bàn với Vương Du Lâm lúc trước cũng chẳng phải dùng đến nữa. Chỉ cần có tôi ở bên, những chuyện đó sẽ vĩnh viễn không thể xảy ra với Minh Viễn được. Thế rồi chúng tôi liền thẳng thắn bàn bạc với nhau về vụ án kia, tôi kể tất cả những tình tiết khác thường khi đó lại cho nó, rồi còn lấy bức tranh chân dung mà Cổ Diễm Hổng đã nhờ tôi vẽ ra cho nó xem.
"Người này... sao trông quen mắt thế nhỉ?" Minh Viễn nhìn bức tranh kia mà cau mày suy nghĩ, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được. Sau khi nghiền ngẫm một hồi, nó liền đứng dậy gọi điện cho Vương Du Lâm, nói: "Lâm Tử trí nhớ tốt, khả năng nhớ mặt người ta lại càng lợi hại, chỉ cần gặp qua một lần tuyệt đối sẽ không bao giờ quên."
Đợi chừng hơn nửa tiếng đồng hồ, Vương Du Lâm cuối cùng đã tới. Thấy tôi cũng ở đây, lập tức lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó liền lắc đầu cười nhăn nhó như thể đã hiểu ra: "Xem ra tớ đúng là đã mất công làm người xấu rồi."
Tôi cảm thấy rất xấu hổ, liền vội vàng chạy vào bếp pha trà nhận lỗi với cậu ta. Vương Du Lâm lòng dạ rộng rãi, cũng không tính toán gì với tôi.
"Lâm Tử, cậu nhìn này, người này có phải chúng ta từng gặp ở đâu rồi không?" Vương Du Lâm vừa ngồi xuống, Minh Viễn đã lập tức đưa bức tranh cho cậu ta xem.
Vương Du Lâm chăm chú quan sát bức tranh đó một hồi, hàng lông mày dần cau lại, có chút bất ngờ hỏi:"Các cậu tìm được cái này ở đâu vậy? Người này... không phải là Diệp Thịnh sao? Sao lại ăn mặc như thế này nhỉ?"
Minh Viễn tỏ ra kinh ngạc, rồi giật ngay lấy bức tranh tỉ mỉ quan sát một hồi, lẩm bẩm nói: "Nghe cậu nói như vậy, tớ cùng thấy giông giống rồi đấy. Đúng rồi, chính là ông ta."
Nhìn phản ứng của họ, chắc người tên là Diệp Thịnh này cũng không đơn giản chút nào. Rốt
cuộc hắn ta có liên quan gì tới Cổ Diễm Hồng, đây chính là trọng điểm mà chúng tôi cần điều tra.
Có lẽ vì thấy vẻ mặt mơ màng của tôi, Minh Viễn liền chủ động giải thích: "Người này là tổng giám đốc công ty Thịnh Gia, cũng có thể coi là một nhân vật có máu mặt trong thành phố. Ông ta qua lại với không ít lãnh đạo trên sở, còn có quan hệ với giới giang hồ." Cùng lúc ấy, Vương Du Lâm đang lục lọi tìm kiếm trên giá sách, một l sau đã tìm được một tờ báo, mở ra rồi đưa cho tôi xem: "Người trên bài báo này chính là ông ta đây."
Tôi xem lướt qua một chút, hóa ra đây là bài báo viết về lễ mừng ba năm ngày thành lập của công ty Thịnh Gia, có kèm theo một bức hình. Người đàn ông mặt mày nghiêm túc mặc đồ Tây phẳng phiu đứng ở chính giữa kia, có nhìn thế nào cũng không thấy giống cái gã du côn trên bức tranh chân dung của tôi. Nhưng nếu quan sát thật kỹ từng đường nét trên khuôn mặt, sẽ nhận ra những điểm giống nhau đến bất ngờ.
May mà có Vương Du Lâm với đôi mắt tình tường ở đây, nếu cậu ta không nhắc, chắc tôi cũng không thể nhìn ra hai con người này có chỗ nào giống nhau.
"Người này... có liên quan gì tới vụ án sao?" Vương Du Lâm cũng không ngốc, chúng tôi mất công gọi cậu ta đến đây nhận diện con người này, tất nhiên cậu ta cũng đoán được hắn có liên quan tới vụ án, liền không kìm được hỏi: "Bọn cậu kiếm đâu ra được bức tranh này vậy? Sao Diệp Thịnh lại ăn mặc thế này? Trông giống như một gã du côn ấy."
Chuyện này thì tôi quả thực không dám nói với Vương Du Lâm, cái loại con dòng cháu giống sinh ra và lớn lên trong gia đình cách mạng như cậu ta làm sao có thể tin vào mấy lý lẽ thần tiên quỷ quái ấy được, nên tôi lập tức ngậm miệng lại.
Minh Viễn thản nhiên đáp: "Hiểu Hiểu gần đây đã vào thực tập tại phòng Hồ sơ rồi." Nó quả thực không hề nói dối, chỉ chuyển mục tiêu qua hướng khác thôi. Kết quả là Vương Du Lâm lập tức "Ồ" lên một tiếng, tỏ vẻ giật mình hiểu ra.
"Cậu có biết gì về gã Diệp Thịnh này không?"
Vương Du Lâm hơi cau mày, khẽ lắc đầu đáp: "Chỉ biết chút chút thôi, kể ra thì người này đúng là giàu lên nhanh vô cùng. Trước đây tớ còn chưa từng nghe nói tới một nhân vật như vậy, nhưng mấy năm gần đây ông ta lại đột nhiên nổi lên. Thời gian trước ông ta còn trúng thầu một miếng đất lớn, nghe nói là định xây cao ốc, những thứ khác thì tớ cũng mù tịt."
Rồi cậu ta lại cúi đầu xuống nhìn bức tranh kia, vừa xoa tay vừa trầm giọng nói: "Nếu ông ta có liên quan tới vụ án kia thì thời gian đúng là khá chuẩn. Theo tớ được biết, công ty Thịnh Gia thành lập năm 95, trước đó Diệp Thịnh là người thế nào, căn bản không có ai biết. Ông ta có thể từ một tên du côn nhảy vọt lên thành giám đốc một công ty lớn như vậy, nêu nói bên trong không có vấn đề gì, chẳng ai có thể tin được."
Xem ra vụ án này có thể bắt tay vào từ chỗ Diệp Thịnh được rồi.
Sau đó Vương Du Lâm liền chủ động nhận nhiệm vụ đi điều tra Diệp Thịnh. Tôi vốn cũng giơ tay yêu cầu để mình làm, kết quả là vừa mới mở miệng thì đã bị hai người họ cùng trừng mắt nhìn, đành im thin thít không dám nói gì. Hai người họ không nói chuyện này với Cổ Hằng, tôi nghĩ chắc là vì sợ nó quá nông nổi, dễ để lộ tin tức. Dù sao, chúng tôi tìm được manh mối này cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Chẳng bao lâu nữa là đến năm mới, cô Liêu không ngừng hỏi tôi năm nay Minh Viễn ăn Tết ở đâu. Xem ý của cô hình như đã thật sự coi Minh Viên là con rể rồi. Chú Lưu bên cạnh liên tục nói chen vào, dáng vẻ cứ như là sợ cô con gái quý báu của mình bị người ta cướp đi mất vậy.
Cuối cùng Minh Viễn vẫn không đến, nó trở về ngôi nhà cũ ở Trần Gia Trang, thăm những người đã cùng chúng tôi trải qua những tháng ngày vui vẻ và hạnh phúc nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!