Tối hôm đó, Vương Du Lâm và Cổ Hằng cũng tới thăm tôi, vừa vào cửa đã trêu chọc Minh Viễn, ý tứ tất nhiên là trêu chọc cả hai chúng tôi.
Tôi nghe mà mặt mũi đỏ bừng, mấy lần còn định lên tiếng giải thích, nhưng Minh Viễn lại tỏ vẻ thản nhiên để mặc cho họ trêu chọc, còn cười đáp trả:
"Hai người đừng có đắc ý, sau này rồi bản thân cũng sẽ có một ngày như vậy Thế này… khác gì chính thức thừa nhận quan hệ"yêu đương" giữa hai chúng tôi rồi sao?
Tôi cảm thấy có chút xấu hổ, trong lòng một nửa là quái dị, một nửa là lúng túng chẳng biết phải làm gì. Thời gian gần đây tôi luôn cố ý né tránh vấn đề này, có khi mọi người trêu đùa, chỉ cần Minh Viễn không có mặt tôi cũng sẽ cười mà giải thích, nhưng xem tình hình bây giờ, hiệu quả hình như là không đáng kể.
Hơn nữa, tôi ngàn vạn lần không ngờ Minh Viễn lại thừa nhận chuyện này ngay trước mặt Cổ Hằng và Vương Du Lâm. Ngẫm lại quá trình phát triển sự việc trong mấy hôm nay, tôi đột nhiên cảm thấy mình hình như đã từng chút một rơi vào cạm bẫy của nó.
Đến khi tất cả mọi người xung quanh đều đã cho rằng chúng tôi là một đôi, ngay đến bản thân tôi cũng không có cách nào phản bác nữa rồi…
Tôi ngồi trên giường, sắc mặt có lẽ là hơi khó coi. Vương Du Lâm và Cổ Hằng thấy vậy, đều lén đưa mắt nhìn qua phía Minh Viễn, nhưng nó lại vẫn tỏ vẻ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, Vương Du Lâm và Cổ Hằng ngồi nói thêm mấy câu rồi cùng tạm biệt chuẩn bị rời đi, tới lúc này, Vương Du Lâm đột nhiên nói:
"Minh Tử, cậu ra đây một chút, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Minh Viễn ừ một tiếng, rồi đưa quả táo vừa gọt vỏ xong cho tôi, dịu dàng nói:
"Em ăn trước đi, anh ra ngoài một chút rồi quay lại ngay." Chẳng qua là ra ngoài mấy phút, việc gì còn phải khai báo tường tận với tôi như vậy chứ.
Tôi bị hành động cố ý này của nó làm cho càng thiếu tự nhiên hơn, sau khi đón lấy quả táo, không nói câu nào đã nằm xuống giường luôn rồi.
Ba người họ ra ngoài rồi còn đóng cửa lại, tôi loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng lại không nghe rõ bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì.
Tôi nằm trên giường được chừng hai phút, đột nhiên cảm thấy buồn đi vệ sinh, liền đứng dậy xỏ giày. Vừa ra đến cửa, tôi liền loáng thoáng nghe thấy Vương Du Lâm nhắc đến tên mình… Ý tôi là, cái tên Chung Tuệ Tuệ.
Trong lòng tôi chợt cảm thấy nghi hoặc, liền không kìm được dừng chân lại dỏng tai lên nghe, bọn họ đang bàn luận về chuyện gì.
"… Tớ đã nói với Đội trưởng Phan rồi, ngày mai cậu hãy tới đó đi… Nếu không, Đội trưởng Phan sẽ giận thật đấy…" Hình như Vương Du Lâm đang khuyên Minh Viễn tới đại đội trinh sát thực tập.
Cậu Vương Du Lâm này đúng là một người thẳng thắn chính trực, Minh Viễn vì chuyện của tôi mà không đi thực tập, nếu chọc giận vị Đội trưởng Phan kia, chắc chắn sẽ bị đá ra ngoài, đến lúc đó người được chọn trúng tất nhiên sẽ là Vương Du Lâm.
Vậy nhưng cậu ta không hề lợi dụng việc này, ngược lại còn tới khuyên nhủ Minh Viễn, đúng là quang minh lỗi lạc quá chừng!
Minh Viễn im lặng không nói gì, Cổ Hằng ở bên cạnh không kìm được lớn tiếng nói:
"Minh Tử, chú đừng quên chúng ta tới đây là vì cái gì, chú muốn chăm sóc cho bạn gái anh không cản chú, nhưng chú không thể vì Lưu Hiểu Hiểu mà bỏ mặc chuyện của cô Chung được! Chú như thế này, thật khiến anh thất vọng quá đấy!"
"Anh nói nhỏ một chút!" Minh Viễn trầm giọng nói. Bên ngoài nhất thời chìm vào tĩnh lặng, một lúc sau, tôi mới nghe giọng nói có vẻ không vui của Vương Du Lâm vang lên:
"Minh Tử, Cổ Hằng, hai người nói vậy tớ không thích nghe đâu đấy. Suốt mấy năm nay, trong đầu các cậu chỉ nghĩ đến vụ án đó hay sao, những chuyện khác đều không đáng nhắc tới chắc?"
Cổ Hằng khẽ hừ một tiếng, không nói gì, rõ ràng là đã mặc nhận, Minh Viễn im lặng từ đầu đến cuối. Tôi không trông thấy vẻ mặt của họ, nên tất nhiên không biết tình hình bên ngoài rốt cuộc thế nào rồi, chỉ loáng thoáng nghe thấy Vương Du Lâm giậm chân một cái, tức tối nói:
"Coi như tớ đã nhìn nhầm các cậu rồi."
Sau đó, chỉ còn những tiếng lộp bộp vang lên.
Tôi vội vàng quay lại nằm ngay ngắn trên giường, sợ bị họ phát hiện, nhưng đã nằm một hồi lâu, vẫn chẳng thấy Minh Viễn quay lại phòng. Tôi liền chậm rãi bò dậy khỏi giường, dỏng tai lên lắng nghe, nhưng vẫn không thấy bên ngoài có bất kì động tĩnh nào.
Dù sao cũng đang có vấn đề sinh lý cần giải quyết, nên tôi đứng dậy đi tới nhà vệ sinh, sau khi xong xuôi và ra ngoài, tôi lượn lờ bên ngoài hành lang một lúc, nhưng vẫn không thấy Minh Viễn quay trở lại.
Tôi vốn còn muốn nói với Minh Viễn về chuyện vừa nãy, nhưng bây giờ lại chẳng có cách nào, đành quay về phòng bệnh, đợi nó trở lại rồi tính tiếp
Sắc trời dần tối, y tá lại tới truyền dịch cho tôi. Một lát sau, Uông Tiểu Viên còn mang cơm tối tới, thấy Minh Viễn không ở đây, cô nàng ngạc nhiên hỏi:
"Sao hôm nay không thấy hộ hoa sứ giả của cậu thế?"
Trong lòng tôi đang có tâm sự, nên chỉ đáp qua loa mấy câu. Đúng lúc này chợt có người gõ cửa, Tiểu Viên liền cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!