Trên màn hình máy tính hiển thị giao diện trò chơi, Diệp Nhiên nghiêm túc chưa từng thấy, "Lý Nghị, cậu chuẩn bị xong chưa!"
Lý Nghị dứt khoát "Ừ" một tiếng.
Ngay sau đó, cả hai đồng thời điều khiển tướng vào game. Vừa gặp mặt ở đường giữa liền tung hết kỹ năng, mở màn một trận đấu tay đôi ác liệt.
Trước đây, Diệp Nhiên thường cùng Lý Nghị tập luyện khả năng chống áp lực, chuyên để đối phó với AK. Hôm nay lại khác, cậu đang giúp Lý Nghị luyện phản ứng và đối kháng trực tiếp, nhằm chuẩn bị cho trận đấu với đường trên của DAG.
Hai bên vừa chạm mặt, Lý Nghị đã thể hiện trình độ vững vàng, có thể đọ sức ngang ngửa với Diệp Nhiên.
Nhưng chỉ một sai sót nhỏ, ngay lập tức bị Diệp Nhiên bắt thóp, tung combo tuyết cầu phản công, nhanh chóng solo kill anh ta.
Lý Nghị không nản, càng đánh càng máu lửa, mắt dán vào màn hình, "Đánh nữa đi!"
Khói lửa cuồn cuộn giữa khe núi, còn ngoài game, Tống Tân Tinh vừa chán vừa uống coca, xem bọn họ luyện tập mà than thở: "Tôi nói này, cứ bị đè đánh thế có ích gì không? Có khi nào luyện thành... tự kỷ không đấy?"
Dư Ninh nghiêm túc phân tích: "Trên lý thuyết là có ích. Cậu không thấy Lý Nghị hiện giờ đánh cẩn thận hơn trước nhiều à?"
Diệp Nhiên và AK đều là kiểu thiên tài có phản xạ quái vật, chỉ cần nhìn một cái đã thấy những tiểu tiết mà người khác không để ý. Trong khi đó, Lý Nghị cần dựa vào lượng lớn luyện tập để tạm thời rút ngắn khoảng cách.
Hai người căng thẳng solo suốt 5 phút, Lục Diễn ngồi sau theo dõi cũng nhìn xuống sổ tay, ghi vài dòng lộn xộn rồi nói: "Phá kỷ lục rồi."
Dư Ninh cũng gật đầu tán đồng.
Chỉ có Tống Tân Tinh là vẫn ù ù cạc cạc: "Phá kỷ lục gì cơ?!"
Dư Ninh nhỏ giọng giải thích: "Lúc trước Lý Nghị chỉ có thể đối được khoảng 10 chiêu với Diệp Nhiên là đã quá rồi. Giờ đánh được 20 chiêu rồi đấy."
Lý Nghị mồ hôi đầm đìa, solo với Diệp Nhiên áp lực cực lớn, mỗi bước đi đều phải dốc hết toàn lực. Khi số lần giao tranh càng tăng, tinh lực của anh ta cũng bắt đầu cạn kiệt.
Cảm giác này... cực kỳ giống lần đầu tiên đối đầu với AK. Ban đầu còn cân bằng, nhưng càng về sau càng như bị một thế lực vô hình đè xuống mặt đất, khiến anh ta không thể chống đỡ.
Cảm giác bị đè ép đó, anh ta sẽ không bao giờ quên được.
Lý Nghị nghiến răng, cố giữ vững thao tác, không cho phép bản thân mắc lỗi, dù chỉ là một chiêu thôi, chỉ cần cố thêm một chút nữa, chỉ cần trụ thêm một chiêu nữa là đủ…
Trong nỗi chấp niệm ấy, anh không ngờ mình đã giao tranh với Diệp Nhiên lâu đến thế!
Cả hai đều chỉ còn chút máu, chỉ cần ai mắc sai lầm trước sẽ chết ngay, mà ai rút lui trước cũng sẽ mất thế chủ động.
Trong hoàn cảnh áp lực cực cao kiểu này, chỉ có thể đánh cược bằng tính mạng. Cuối cùng, khi hình ảnh lưỡi đao vụt qua, màn hình chuyển sang trắng đen … Lý Nghị thua.
Anh ta cười khổ: "Tôi căn bản không thể thắng nổi cậu ấy."
Một bàn tay đặt lên vai, là giọng Lục Diễn hiếm khi có vẻ khích lệ: "Đủ rồi, cậu đánh được thế này, tôi rất hài lòng."
Lục Diễn xưa nay luôn nghiêm khắc, nên lời khen của anh khiến Lý Nghị lập tức tràn đầy động lực.
Anh ta còn định xin solo thêm trận nữa, nhưng vai lại bị Lục Diễn ấn xuống ghế. Lý Nghị ngẩng đầu ngơ ngác nhìn, lại đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của anh: "Cậu không nghỉ thì người khác cũng cần nghỉ chứ."
Lúc này cậu mới nhớ ra Diệp Nhiên, liền quay sang hỏi: "Diệp Nhiên, cậu có đói không, có muốn ăn gì không?"
Thực ra từ nãy đến giờ Diệp Nhiên vẫn luôn đang ăn gì đó, chẳng hiểu sao trên bàn lại cứ xuất hiện mấy món vặt như đầu cá uy khô, bánh quy, kẹo cay… Số lượng không nhiều, nhưng cứ nhìn là lại muốn ăn.
Cậu "răng rắc răng rắc" gặm bánh quy, miệng nhai không ngừng: "Ổn, ổn mà."
Lục Diễn liếc nhìn cậu một cái, không nói gì. Thấy cậu đã gần như ăn hết đồ ăn vặt trên bàn, anh lại từ trong túi móc ra một thanh sô
-cô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!