Đoạn video đó, Giang Thời Trân vẫn chưa xem hết. Dường như chỉ cần chưa xem xong, mọi chuyện vẫn còn có thể vãn hồi, như thể điều đó chưa từng xảy ra.
Ngón tay đang tì lên mép cửa khẽ siết lại, đầu ngón tay trắng bệch đến mức ánh lên một vệt xanh nhợt.
Người phía sau thở gấp càng lúc càng nặng nề, Giang Thời Trân xoay người Diệp Nhiên lại đối diện với mình. Hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt băng giá, giọng nói cũng trầm xuống: "Diệp Nhiên, tôi từng nói rồi, tình cảm không phải trò đùa. Bao giờ cậu mới học được cách chịu trách nhiệm với chính mình? Mới quen anh ta được mấy tháng? Vậy mà đã để anh ta ra tay với mình, cậu cũng dám nói là thích?
Nếu chỉ vì giận tôi mà cậu đi thích người khác, vậy thì không cần thiết đâu."
Diệp Nhiên ghét kiểu nói chuyện của hắn, cái giọng điệu cứ như thể việc mình làm mãi mãi không thể đường hoàng, mãi mãi không lọt nổi vào mắt hắn.
Cậu gồng lên đáp trả: "Tôi không giận dỗi! Tôi thật sự thích anh ấy!"
Rất hiếm khi Diệp Nhiên lại dám cứng rắn như vậy trước mặt hắn. Tựa như từ sau khi quen Lục Diễn, cậu bắt đầu biết ngẩng cao đầu, chuyện gì cũng dám nói thẳng ra.
Giang Thời Trân bật cười lạnh, ánh mắt chợt tối lại. Hắn đưa tay mang theo chiếc nhẫn nặng nề, ép Diệp Nhiên sát vào cánh cửa: "Thích anh ta sao? Cậu anh ta ở điểm nào?"
Trong đầu Diệp Nhiên hoàn toàn rối loạn, nhất thời không nghĩ ra được điều gì cụ thể.
Giang Thời Trân đột ngột buông tay, đứng thẳng người, ánh mắt băng giá từ trên cao nhìn xuống cậu, đuôi mắt lộ rõ ý châm chọc: "Chắc lại vì gương mặt của anh ta chứ gì? Nếu chỉ vì thế thì cậu vẫn ngu ngốc y như hồi trước thôi."
Diệp Nhiên thích hắn nhiều năm như thế, không ngờ đến cuối cùng chỉ nhận lại một câu đánh giá như vậy. Cậu không thể chịu nổi nữa, vùng khỏi hắn, quay người định mở cửa rời đi.
Nhưng người phía sau đột nhiên động, cổ tay bị hắn giữ chặt, cả người bị đè ngược lại ép lên cửa, sức mạnh khiến Diệp Nhiên khiếp sợ.
Lần đầu tiên cậu thấy Giang Thời Trân nổi giận như vậy. Đôi mắt vốn lạnh nhạt giờ đây tối sầm lại, giọng nói lạnh buốt: "Vẫn ngây thơ như xưa, chẳng hiểu gì cả mà cũng dám yêu người ta. Cậu không ấu trĩ thì là gì?"
Cổ tay đau nhói, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống. Diệp Nhiên nghẹn ngào nhìn hắn, giận dữ bật ra: "Anh nói đúng, tôi đúng là ấu trĩ! Lúc thích anh, tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, nên mới đáng đời bị anh lừa! Nhưng tôi cam lòng! Tôi chấp nhận hậu quả! Tôi đâu phải như anh, chuyện gì cũng phải tính toán rõ ràng. Tôi tình nguyện chịu khổ! Chuyện này anh cũng muốn can thiệp sao?!"
Trái tim Giang Thời Trân bỗng siết lại, một nỗi đau không thể kiểm soát ùa tới. Hắn lặng người buông tay ra, cảm xúc bị giọt nước mắt của cậu đánh vỡ tan tành. Hắn giơ tay định lau nước mắt cho cậu, nhưng Diệp Nhiên bỗng cúi người ngồi xổm xuống, không muốn nhìn hắn nữa.
Hắn từng nghĩ Diệp Nhiên thật sự ngốc, thật sự ngu ngốc đến lạ. Luôn tự rơi vào cùng một cái hố, rồi vẫn dẫm lên lại vết xe đổ.
Cũng như lần đầu hắn nhìn thấy Diệp Nhiên, bị ép đến mức khốn khổ như vậy, rõ ràng có cả ngàn cách để thoát ra, nhưng vẫn cứ tin người ta mù quáng, chỉ vì nghĩ rằng người kia là bạn cũ của ba mẹ mình.
Từ nhỏ, Giang Thời Trân đã tiếp nhận tư duy của một thương nhân, có lẽ thật sự thấy Diệp Nhiên quá ngốc, không nhịn được muốn kéo cậu dậy một lần, kết quả thì sao?
Dạy cho cậu một bài học trên người mình vẫn chưa đủ, quay đi quay lại, cậu lại đâm đầu vào một cái hố khác.
Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn tiếng kim giây của đồng hồ khẽ nhảy.
Giang Thời Trân bỗng không thể lý giải nổi cảm xúc của chính mình nữa.
Hắn thừa nhận, Diệp Nhiên từng có giá trị cảm xúc rất quan trọng đối với hắn. Nhưng với Giang Thời Trân, thời gian mới là thứ quan trọng hơn cả, thế nên hắn lựa chọn cắt đứt mối quan hệ ấy, dành toàn bộ thời gian để hoàn thiện bản đồ kinh doanh của mình.
Trong suy nghĩ của hắn, một người ngốc nghếch như Diệp Nhiên lẽ ra nên ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ chờ hắn quay về. Cho dù có một ngày tỉnh ngộ thì cũng chẳng sao cả vì hắn vốn không đặt nặng chuyện đó.
Nhưng khi Diệp Nhiên thật sự tỉnh ngộ, rời đi, gia nhập đội khác, thậm chí còn thích một người khác… suốt cả tháng trời, hắn không tài nào bình tĩnh lại được.
Hắn phát hiện ra rằng mình có thể chấp nhận việc Diệp Nhiên bị tổn thương khi ở bên hắn, nhưng hoàn toàn không thể chịu được việc cậu cũng bị tổn thương bởi người khác.
Giang Thời Trân buộc phải thừa nhận, đó là một dạng bệnh lý trong suy nghĩ. Thật ra nó đã sớm bộc lộ ví dụ như việc hắn thẳng tay xử lý ông chủ từng có ý đồ với Diệp Nhiên, hay như lần cảnh cáo Trương Hoán vì cố tình tiếp cận cậu, hoặc như chuyện trong lòng hắn có thể nghĩ Diệp Nhiên ngốc, dễ lừa… nhưng nếu có người khác dám nói như vậy, hắn sẽ ngay lập tức trở mặt.
Hồi đó từng có người dè dặt hỏi hắn: "Anh… có phải thích Diệp Nhiên không?"
Hắn ngừng lại vài giây rồi trả lời: "Chỉ là một tuyển thủ tôi tương đối coi trọng thôi."
Thật sự chỉ là như vậy sao?
Ngay cả bản thân Giang Thời Trân cũng không chắc chắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!