Diệp Nhiên nằm mơ, mơ thấy mình vẫn còn ở Hắc Võng Địa, trong căn hầm ẩm thấp, gian phòng dành cho bốn người.
Ông chủ mặt mày dữ tợn, gầm lên như quỷ, một tay túm lấy cánh tay cậu kéo dậy: "Ngủ cái gì mà ngủ?! Đơn hàng đều bị hủy hết rồi! Tao nuôi đám phế vật tụi mày để làm gì hả?!"
Diệp Nhiên sợ bị đánh, theo phản xạ ôm đầu né tránh.
Ngay sau đó, một bàn tay lạnh lạnh nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu, như muốn trấn an: "Đừng sợ hắn. Từ giờ về sau, cậu sẽ không phải gặp lại hắn nữa."
Diệp Nhiên chớp đôi mắt ướt át mở ra, khung cảnh trước mắt bỗng thay đổi.
Cậu đang ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại và ấm áp, căn phòng rộng rãi, cửa sổ sát đất khiến ánh sáng tràn ngập. Từ ban công nhìn xuống là cả khu vườn đầy hoa tươi, còn trong đình nghỉ mát, Giang Thời Trân đang ngồi đọc sách.
Khi ấy Giang Thời Trân đã yếu đi rất nhiều, làn da xanh xao, mạch máu dưới da lộ rõ, trông như người có thể rời khỏi thế gian bất cứ lúc nào.
Diệp Nhiên lo lắng chạy xuống dưới tìm hắn, nhưng lại không dám đến gần, chỉ dám đứng xa nhìn đến khi đối phương đặt quyển sách xuống bàn, ngoắc tay gọi cậu.
Bước chân như bay trong vườn hoa, mỗi bước đến gần Giang Thời Trân là một lần lòng Diệp Nhiên dâng trào niềm vui. Cậu dừng lại ngay trước mặt hắn, lo lắng nói: "Anh như vậy sẽ ốm mất…"
Giang Thời Trân cụp mắt, bất chợt mỉm cười: "Em còn quan tâm đến việc anh có bị bệnh hay không sao?"
Diệp Nhiên không hiểu ý, vừa định hỏi rõ thì Giang Thời Trân ho dữ dội, thân hình gầy yếu co lại, máu đỏ tươi nhuộm ướt khăn trải đầu gối.
Cậu sợ đến không nhúc nhích được.
Ngón tay trắng bệch của đối phương đột nhiên siết chặt cổ tay cậu, để lại vết máu hằn sâu, xung quanh lập tức trở nên ẩm ướt, lạnh lẽo. Diệp Nhiên bị kéo vào một hồ nước sâu không thấy đáy, nghẹt thở, mãi đến khi được Giang Thời Trân lôi lên bờ.
Toàn thân cậu chẳng còn chút sức lực, chỉ biết để mặc bị kéo đi.
Cậu mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn thân hình gầy yếu trước mặt, đến giờ vẫn không hiểu vì sao Giang Thời Trân – người yếu đuối như vậy – lại có đủ sức kéo mình từ dưới nước lên...
Đối phương vẫn ho không dứt, cúi người gập lưng, chiếc áo sơ mi trắng bất ngờ nhuộm đỏ bởi máu.
Trong đầu Diệp Nhiên vang lên một tiếng "ong", cậu quỵ xuống đất, đầu gối rách toạc. Giang Thời Trân trước mắt dần nhòe đi trong màn mưa, rồi tan biến, chỉ còn vết máu đỏ trên cổ tay cậu là bằng chứng hắn từng tồn tại.
Không gian chìm vào bóng tối, chỉ còn tiếng thiết bị y tế vang lên đều đều.
Cậu tưởng rằng Giang Thời Trân vẫn chưa tỉnh lại, tiếng máy móc này là ác mộng bám lấy mình, khiến toàn thân cậu run rẩy, co ro trong hành lang bệnh viện, cho đến khi phía trên đầu sáng đèn. Cậu thấy Giang Thời Trân mặc đồ bệnh nhân, ngồi trên giường trắng, mỉm cười vẫy tay:
"Lại đây."
Giống như một mệnh lệnh.
Cơ thể Diệp Nhiên không thể khống chế, bước từng bước đến gần, như thể từ giây phút Giang Thời Trân kéo cậu lên khỏi mặt nước, cậu đã không còn là của chính mình nữa...
Cậu tình nguyện vì Giang Thời Trân mà dâng hiến toàn bộ bản thân.
Trừ phi…
Hắn không cần cậu nữa.
Đến đây, Diệp Nhiên choàng tỉnh khỏi cơn mộng, toàn thân mồ hôi đầm đìa, mặt mũi trắng bệch, bật dậy từ trên giường.....
Văn phòng rộng rãi, ánh sáng chan hòa.
Điện thoại truyền đến giọng nói:
"Người cần điều tra thì tôi đã điều tra hết rồi."
Trần Ích ở đầu dây bên kia ngáp dài, rõ ràng tối qua ngủ không ngon: "Thời gian Diệp Nhiên đánh giải chuyên nghiệp đúng là sống trong nhà Giang Thời Trân. Cậu ta không có nhà riêng, chỉ cần đội không có trận đấu, là lại quay về bên kia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!