Rèm cửa không kéo, hôm sau Lục Diễn bị ánh nắng chiếu vào làm cho tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra, anh đã phát hiện Diệp Nhiên thế mà hôm nay không chạy mất.
Cậu nằm gối đầu lên gối của anh, mặc áo thun và quần đùi của anh, đồ hơi rộng, cổ áo trễ xuống lộ ra đoạn gáy trắng nõn. Người thì xoay nghiêng, quay lưng về phía anh, tóc tai rối bù, chẳng buồn chỉnh.
Lục Diễn duỗi tay kéo cậu lại gần, Diệp Nhiên rất biết điều mà xoay người rúc vào lòng anh, ôm chặt lấy cánh tay, y như một con mèo con nhỏ bé ngoan ngoãn.
Lục Diễn bật cười, vỗ vỗ người trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng xoa mái tóc cậu: "Dậy đi, về phòng của em nhanh."
Diệp Nhiên khịt mũi chui vào chăn thêm chút nữa, chỉ để lộ cái đầu, mắt còn chưa mở nổi:"Diễn ca dậy trước đi, em muốn ngủ thêm một lát…"
Cậu đúng là biết rúc, rúc đến mức khiến Lục Diễn cũng chẳng muốn đẩy ra. Dù trong lòng có phần hưởng thụ, nhưng nhìn thời gian thì vẫn phải nhắc nhở: "Chờ Tống Tân Tinh với mấy người kia lên, em mà còn chưa biến thì không xong đâu."
Nghe đến đấy, Diệp Nhiên lập tức mở to mắt.
Cậu bật dậy như lò xo, mang giày, cầm quần áo, còn quấn cái khăn lông lên đầu, sau đó mở cửa, dáng vẻ y như đặc công đang làm nhiệm vụ…len lén quan sát tình hình bên ngoài, canh chuẩn thời cơ rồi phóng vụt đi như gió, mất hút.
Lục Diễn lại không nhịn được cảm thán lần nữa, Diệp Nhiên ngoài chuyện yêu đương không mang não ra, thì đầu óc vẫn được việc lắm.
Anh rời giường như thường lệ, pha cà phê, làm việc. Trên đường đi có vài nhân viên chào hỏi, anh gật đầu lễ phép. Mọi thứ trông có vẻ như bình thường, nhưng rất nhanh có người hỏi: "Diễn ca có chuyện vui hả? Thấy anh hôm nay cười tươi lắm luôn ấy?"
Lục Diễn hơi sửng sốt: "Vậy hả?"
Anh nhìn phản chiếu trên cửa sổ, ánh mắt lại dừng ở Diệp Nhiên phía xa. Hôm qua cậu ngủ muộn quá, giờ còn chưa tỉnh đang nằm ườn trên ghế nhắm mắt nghỉ. Ngày thường cũng hay lười biếng như thế, nên mọi người chẳng mấy ai chú ý.
Trông cậu ấy thật giống như một con mèo lười được đội nuôi trong căn cứ.
Lục Diễn bật cười, rồi hoàn hồn quay lại với công việc. Nhưng khi nhìn bảng thống kê số liệu, anh mới phát hiện nãy giờ chưa làm được cái quái gì, bèn nhanh chóng chỉnh lại tinh thần.
Buổi chiều, Tưởng An tới tìm anh nói chuyện đầu tư. Mọi chuyện đều đang tiến triển tốt, thiệt hại bên XG cũng đang được khống chế, nếu cứ đà này thì cuối năm có khả năng chuyển lỗ thành lãi.
"Nhưng mà," Tưởng An chau mày, "tôi thấy bầu không khí căn cứ mình vẫn hơi lỏng lẻo."
"Cụ thể là sao?"
"Ba giờ chiều, tôi thấy mấy nhân viên ngủ gật đầy ra."
"Gửi danh sách, tôi bảo Trần Ích trừ lương."
"Nhiều thiết bị cũng hỏng hóc chưa sửa."
"Lát tôi nói với Mã Kiêu."
"Còn nữa, tuyển thủ cũng lười biếng, nhìn chẳng ra dáng gì. So với mấy căn cứ khác thì thua xa."
"Ai?" Lục Diễn hỏi, "Tôi sẽ tìm người đó nói chuyện."
"Chính là cái cậu mới tới, Diệp Nhiên ấy. Vừa vào cửa tôi đã thấy cậu ta ngủ, thế mà được à?"
Tưởng An không chắc mình có ảo giác không, nhưng anh ta cảm thấy sau khi nói xong câu đó, bầu không khí trong phòng như khựng lại.
Lục Diễn dừng tay khỏi bàn phím, nhìn thẳng hắn: "Diệp Nhiên thì được."
Tưởng An đầy mặt dấu chấm hỏi: "…Tại sao cậu ấy thì được? Giờ này là bốn giờ chiều rồi đó, còn ngủ cái gì mà ngủ? Bình thường vậy sao?"
Lục Diễn thản nhiên đáp: "Sao lại không bình thường? Hôm qua thi đấu mệt mà."
Tưởng An: ???
Thi đấu hôm qua có gì đâu mà mệt? Chẳng phải dễ như ăn bánh à? So với mấy trận leo rank ngày thường cũng có khác gì!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!