Chương 31: (Vô Đề)

Lục Diễn và Diệp Nhiên đang xích mích.

Chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra. Mọi người đều nín thở, không dám hé răng. Tống Tân Tinh cũng không dám nói gì. Vừa nãy cậu ta lỡ miệng hỏi Mã Kiêu buổi chiều trà ăn gì, đã bị tăng thêm 20 trận huấn luyện sức bền. Mã Kiêu đến giờ vẫn đang cày cuốc.

Trần Ích vừa đến chưa rõ tình hình, vừa vào cửa đã ồn ào, trêu ghẹo câu "hôm nay công việc đã hoàn thành", sau đó lập tức bị Lục Diễn sắp xếp: "Không có việc gì làm thì anh đi hoàn thành công việc tối ưu hóa đội hai đi."

Trần Ích: ???

Cả nhóm dự án còn chưa hoàn thành, lại bắt một mình anh ta làm xong? Người làm công không phải là người sao?

Cả phòng huấn luyện không ai dám nói chuyện, cho đến khi Lục Diễn hoàn thành buổi huấn luyện thường ngày của mình và đi vào văn phòng, Tống Tân Tinh mới cuối cùng không cần nín thở: "Đội trưởng hôm nay ăn phải thuốc súng sao? Sao lại nổi giận nhanh vậy!"

A Giác nghĩ mà sợ: "Tôi cũng không dám thở."

Dư Ninh cũng cảm thấy kỳ lạ: "Trước đây giải mùa xuân thua thảm hại vậy mà cũng chưa thấy Diễn ca như thế bao giờ."

Lý Nghị chìm vào trầm tư. Sau đó ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Diệp Nhiên. Cậu hận không thể vùi đầu vào nền xi măng nhưng vẫn bị mọi người lôi ra.

Tống Tân Tinh đẩy ghế lại gần cậu ấy, nghi ngờ nhìn lên xuống: "Diệp Nhiên, cậu cũng không bình thường. Rốt cuộc cậu đã đắc tội gì với Diễn ca? Cậu sờ anh ấy? Ôm anh ấy? Hay là... à, chẳng lẽ cậu cưỡng hôn anh ấy?"

Sắc mặt Diệp Nhiên đỏ bừng hết cả lên: "Sao có thể... Đầu của tôi sẽ bị anh ấy xoắn xuống mất!"

Tống Tân Tinh nhìn cái đầu hoàn hảo không tổn hại của cậu ấy, đồng tình gật gật đầu. Sau đó nghĩ đến sau này đều phải sống như vậy, liền cảm thấy khó chịu: "Không ai biết anh ấy bị sao à? Hay là các cậu ai đi hỏi thử xem?"

Dư Ninh nhanh chóng lắc đầu, A Giác không dám. Lý Nghị bị nhìn nhiều thêm hai mắt, nhanh chóng phủi sạch: "Không liên quan đến tôi, ai gây ra chuyện thì người đó giải quyết." Thế là ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Diệp Nhiên.

5 phút sau, Diệp Nhiên cắn răng gõ cửa phòng Lục Diễn.

"Đội trưởng, anh uống cà phê không?"

Lục Diễn ngừng tay, nhìn cậu một cái: "Không uống."

"Vậy, sữa bò thì sao?"

"Cũng không cần."

"Coca có muốn thử không? Khoai tây chiên có muốn ăn không?"

Lục Diễn ngẩng đầu nhìn về phía cậu. Tay trái Diệp Nhiên cầm cà phê, tay phải cầm sữa bò, túi áo còn nhét đầy, một túi bánh quy đang rơi ra ngoài, lại bị cậu nhặt vào.

Diệp Nhiên ngượng nghịu đứng ở cửa: "Nói trước nhé, anh ăn đồ của em thì không được giận em nữa."

"Rắc" một tiếng, túi khoai tây chiên được mở ra. "Anh ăn một miếng thôi nhé."

Diệp Nhiên ngồi cạnh anh, đưa tay mời anh khoai tây chiên. Ghế dựa sát đến gần, chạm vào đầu gối anh, còn tiếp tục nghiêng về phía trước. Lục Diễn hoàn toàn không thể làm việc. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi người đều không nghiêm túc huấn luyện, lén lút nhìn trộm. Phát hiện anh ngẩng đầu, lại lập tức vùi đầu giả vờ không thấy gì.

Anh ngăn tay Diệp Nhiên: "Tôi không ăn khoai tây chiên."

Sau đó Diệp Nhiên "rắc" một tiếng, lại mở ra một túi bánh quy: "Vậy anh ăn cái này không?" Diệp Nhiên cứ thế sáp lại gần anh, đầu gối chạm vào đùi anh. Lục Diễn bỗng nhiên nắm lấy tay cậu, ánh mắt trở nên nguy hiểm.

Anh cũng mặc kệ bên ngoài có ai đang nhìn hay không, trầm giọng nói: "Tôi có thể không tức giận, vậy cậu nói trước đi, nếu Giang Thời Trân lại đến tìm cậu thì sao?"

Diệp Nhiên thử thăm dò trả lời: "Bỏ chạy?"

Lục Diễn rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của cậu: "Cậu nên bảo hắn cút đi."

Diệp Nhiên hơi mở to mắt, vành tai lập tức đỏ lên. Cậu chưa bao giờ nói những lời nặng nề như vậy, nhưng lại đột nhiên cảm thấy nghe từ miệng Lục Diễn nói ra rất sảng khoái: "Cũng cũng cũng không phải không được..."

Ngón tay Lục Diễn bỗng nhiên xoa xoa vành tai cậu, rồi buông ra: "Vậy chuyện tôi hỏi cậu hôm qua, cậu có câu trả lời chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!