Năm ấy, lúc Bạch Dạ Ngôn 10 tuổi, Cung Mạc Vũ 7 tuổi.
Hôm ấy là tiệc sinh nhật của Bạch Dạ Ngôn 10 tuổi được tổ chức tại Cung Gia. Buổi tiệc hôm đó rất vui, có sự góp mặt đầy đủ của tất cả mọi người.
Sau khi kết thúc thì ai về phòng nấy, nhà ai người đó về.
Bạch Dạ Ngôn đêm đó đang ngủ rất say thì bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu, cứ như là có ai đang cố sức bóp chặt cổ cậu.
Bạch Dạ Ngôn bừng tỉnh giấc, cậu nhanh chóng thay đổi nét mặt. Hoảng sợ, lo lắng, sợ hãi, kinh ngạc, trong đáy mắt hiện rõ sự sợ hãi đến tột cùng.
Một cô người hầu đang dùng sức bóp cổ cậu, ánh mắt chứa đầy thù hằn, miệng liên tục phát ra những lời rủa mắng.
Cậu dùng chút sức lực cuối cùng, cố gắng nắm cổ tay của ả. Nhưng sức lực của một đứa trẻ 10 tuổi thì có thể mạnh tới đâu? Cuối cùng cậu cũng chỉ biết giẫy giụa.
Sau một hồi đôi co vật vã, cậu và ả ta rớt xuống giường. Cậu bị ả ta dồn vào góc tường, nhưng lần này ả ta lại liên tục dùng chân đá vào người, cậu chỉ biết dùng tay thủ mặt lại.
Cung Mạc Vũ một thân bộ đồ ngủ trẻ em, tay cầm con gấu bông nâu, tay còn lại kéo lê lết chiếc gối ngủ trằng. Cung Mạc Vũ vốn dĩ là định qua tìm Bạch Dạ Ngôn ngủ cùng.
Trông thấy cảnh tượng, anh hai mình đang bị một người phụ nữ bóp cổ ngay lập tức làm khuôn mặt đang mơ màng của Cung Mạc Vũ biến sắc thành sợ hãi lo lắng.
Cung Mạc Vũ chạy tới chỗ góc tường, dùng đôi tay nhỏ cùng với chút sức lực yếu ớt của mình giữ chân người phụ nữ điên kia lại. Kêu gào, khóc lóc thảm thiết tới nỗi hai hàng nước mắt lăn dài đã nhanh chóng làm ướt cả một mảnh áo.
Ả ta thì quay người lại, túm lấy thân thể nhỏ bé của Cung Mạc Vũ ném mạnh sang chỗ Bạch Dạ Ngôn. Cơn thù hận đã làm mù mắt của ả ta, làm ả ta nhẫn tâm, mất cả nhân tình tới mức dùng chân đạp, đá vào hai đứa trẻ nhỏ.
Bạch Dạ Ngôn liền lấy thân mình che chắn cho Cung Mạc Vũ. Tấm lưng nhỏ bé, yếu ớt ấy liên tục bị những cú đá thô bạo làm cho đau đớn. Bạch Dạ Ngôn cố gắng ôm lấy Cung Mạc Vũ, cô trong thân cậu liên tục gào khóc cầu xin ả phụ nữ điên khùng kia.
Mọi chuyện cứ như vậy, cho đến lúc đấy....
Cơ thể Bạch Dạ Ngôn từ từ ngã xuống, về phía Cung Mạc Vũ. Đôi mắt của Cung Mạc Vũ bỗng giãn ra một vòng to. Cô sợ hãi hét lên.
Tiếng hét thất thanh vang tới các phòng bên cạnh. Ngay lập tức Bạch Lam Bang, Cung Hàn Phong cùng với Cung lão gia, Cung phu nhân đều chạy qua.
Ả ta thoáng chốc đứng đơ người.
- Cô là ai? Cô đang làm gì con tôi đấy!
Cung Hàn Phong gằn mạnh từng chữ, tất cả đều toát ra khí chất đáng sợ.
Ả thu lại ngay cái bộ dạng đanh đá lúc nãy, tay vuốt vuốt tóc, tay chỉnh lại bộ đồ, nét mặt cười cười nói:
- À.. Phong.. Em xin lỗi vì đã để anh thấy bộ dạng lúc nãy.
- Cô là ai? NÓI!!!
Cung Hàn Phong gằn mạnh chữ cuối như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
- Tất cả là tại cô ta!!! Nếu không thì bây giờ em đã là Cung phu nhân rồi. Tại ả ta quyến rũ anh nên chúng ta không thể cưới nhau. Tất cả là tại mày, con điếm Bạch Lam Băng!!!
- Tao hận mày!! Tất cả là tại mày mà tao mới ra nông nỗi này. Nếu không có sự xuất hiện của mày thì bây giờ tao đã là Cung phu nhân, hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi.
Không gian im ắng đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập của từng người.
Nhưng tiếp theo lại có tiếng cười điên loạn của một ả phụ nữ.
- Hahahaha!! Nhưng mà những đứa con của mày...
- Bỏ Ngôn Ngôn xuống, thằng bé....
Bạch Lam Băng nước mắt đã đọng ở hai khóe mắt dâng chào. Cô thật sự muốn chạy ngay ra đó nhưng đã bị hai cánh tay rắn chắc của anh cản lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!