Chào mọi nguời, mình là Bạch Dạ Ngôn. Là đại thiếu gia của Bạch Thị. Ba mẹ mình đều là những nguời rất có tiếng ở Đế Đô.
Vì công ty của ba mẹ đều là hai công ty phát triển rất mạnh nên mình và em gái phải mỗi nguời mang một họ, chia ra quản lí hai công ty. Mình theo họ Bạch của mẹ, còn em gái mình mang họ Cung của ba.
Mẹ mình hay gọi mình là Ngôn Ngôn. Ba mình thì hay gọi mình là tiểu tử thúi. Em gái bé bỏng dễ thương của mình gọi mình là anh hai, đôi lúc còn gọi là anh hai ngốc. Ở trường, mấy bạn nữ đều gọi mình là Bạch hoàng tử.
Với ngoại hình soái ca và tính cách ôn nhu, ấm áp này thì chuyện tán giá đối với mình chỉ là chuyện nhỏ thôi!
Nhưng........
Có một người con gái vẫn không thể hiểu được sức hấp dẫn của mình.
Bạn ấy tên là Liễu Nhược Tịnh, là người đứng đầu trong trường về học tập, chưa kể còn là hoa khôi. Mình rốt cuộc không hiểu là mắt bạn ấy có vấn đề hay không mà tại sao không thể thấy được vẻ đẹp nam tính đầy nam tính của mình chứ?
Một hôm, Bạch Dạ Ngôn hỏi mama Bạch Lam Băng của mình.
- Mẹ ơi! Con có đẹp không?
- Có chứ, Ngôn Ngôn của mẹ là người đẹp trai nhất trên đời này.
- Con có thông minh không? Con có khuyết điểm nào không?
- Không đâu, Ngôn Ngôn của mẹ là người hoàn hảo nhất.
- Vậy tại sao bạn ấy vẫn không thích con?
Bạch Lam Băng cảm thấy hôm nay tiểu bảo bối của mình kì lạ, tự nhiên lại hỏi những câu đó thì ra là vì một bạn nào đó.
- Người bạn mà con nói là nam hay nữ?
- Dạ là nữ.
Bạch Lam Băng cười mỉm, hóa ra là vì một bạn nữ nào đó mà tiểu bảo bối của mình hôm nay lạ như vậy.
- Vậy con đã bắt chuyện với bạn ấy chưa?
- Con đã chủ động nói chuyện mà bạn ấy lại im lặng. Con nghĩ bạn ấy ghét con.
Bạch Lam Băng lắc đầu, thì ra là tiểu bảo bối nhà mình đã biết yêu sớm rồi đi. Thấy Bạch Dạ Ngôn ỉu xìu như mất hết sức sống làm cô cũng lo lắm.
- Vậy ngày mai con tìm cách bắt chuyện lại với bạn ấy. Cố gắng chủ động, kiên trì một chút.
Bạch Dạ Ngôn nghe được lời khuyên của mama thì lập tức vui lên, tâm trạng cũng nói là vui vẻ lên. Cậu quý tử nào đó liền tung tăng vui vẻ mà chạy đi.
Bạch Lam Băng nhìn theo bóng dáng của Bạch Dạ Ngôn cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn. Nhưng lại giật mình bởi một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau lưng cô.
- Vợ yêu à~ Hồi nãy em nói ai người đẹp trai nhất trên đời này vậy?
Cô bỗng chốc lạnh gáy, sau đó thì chuyển sang sợ hãi
- Chồng á.... có.. gì từ từ nói...
- Từ từ hả~~~
Mặt của Cung Hàn Phong bây giờ không chỉ đen mà còn đầy hắc tuyến.
- Vợ ơi~ anh sợ ngày mai em sẽ không xuống được giường mất a.
Anh bế cô đi vào phòng, nét mặt có vẻ thâm độc hơn. Cô thì chỉ biết khóc không ra nước mắt, nội tâm gào thét điên cuống. Cả đêm, căn phòng nào đó cứ liên tục phát ra những tiếng rên ám mụi cùng với những âm thanh không có vẻ gì là tốt đẹp mấy cho trẻ con.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!