Sau khi mọi chuyện đều được giãi bày rõ ràng, bầu không khí giữa hai người liền trở nên thoải mái hơn nhiều. Hai nàng cùng nhau thong thả ngồi xe bò trở về nhà, trên đường về, Yến An còn khe khẽ ngâm nga vài điệu ca dao mà Ôn Oanh chưa từng nghe qua.
Tiết tấu có phần khác biệt với những khúc ca thịnh hành trong dân gian hiện nay, nhưng được cất lên từ miệng Yến An lại khiến Ôn Oanh cảm thấy lạ lùng mà dễ nghe vô cùng.
Trở về thôn Nam Nhai, nay nhà các nàng chỉ trong chớp mắt đã đổi vận, những kẻ trước kia từng vì Yến An mất trí mà không thể tiếp tục con đường khoa cử, từ đó khinh thường các nàng, cũng buộc lòng phải thay đổi thái độ. Đi trên đường, người chào hỏi ngày một nhiều.
Dù Yến An đã sớm tính toán sẽ đưa Ôn Oanh rời khỏi đây lên thành sinh sống, nhưng điều ấy không đồng nghĩa với việc phải gây hiềm khích với dân làng, bởi vậy ai cư xử tử tế với các nàng, Yến An cũng vui vẻ đáp lại bằng tấm lòng thiện ý.
Về đến nhà, tuy trước đó đã có bánh gạo lót dạ, nhưng Yến An vẫn không khỏi thấy đói. Bấy lâu nay cô lao lực quá độ, khẩu phần cũng lớn dần lên không ít, huống chi Ôn Oanh vốn đã ăn nhiều hơn cô.
Cô lập tức bắt tay vào chuẩn bị cơm trưa. Ôn Oanh thấy thế thì ở bên cạnh giúp cô xử lý số nguyên liệu mà Yến An đã mua về. Lần này không chỉ có các món từ vịt, ngay cả chân gà cũng được mua không ít. Đối với loại chân chỉ toàn da ít thịt, lại phiền phức khi ăn, Ôn Oanh cũng có chút tò mò xem Yến An định làm thế nào để chế biến cho ngon và đem bán.
Vốn dĩ Yến An không muốn để nàng bận rộn với những việc như vậy, trong lòng thầm nghĩ: thời gian này nàng đem đi luyện chữ thì hơn. Nhưng tiếc thay, ở một số phương diện, Ôn Oanh bướng bỉnh đến lạ, Yến An có dọa nạt bao nhiêu cũng không thể khiến nàng thay đổi ý định.
Cơm trưa được bày ra, hôm nay Yến An mua được sườn, thế là nấu một món sườn ram hành tươi, thêm một chén trứng hấp cùng rau xanh tự trồng trong vườn, món mặn món nhạt đều đủ, lại thêm phần bổ dưỡng.
Ôn Oanh vừa ăn vừa mỉm cười, môi khẽ cong, "Ta ngày ngày đều được ăn cơm đầu bếp giỏi nấu, chẳng cần phải hâm mộ những kẻ được đến Hồi Hương Lâu dùng bữa nữa."
Trong lòng nàng, món ăn do Yến An làm ngon hơn cả tay nghề của đại trù Hồi Hương Lâu.
Nghe nàng nói vậy, Yến An trong lòng hớn hở, vui sướng không giấu nổi mà rằng: "Cứ đợi xem, về sau ta nhất định sẽ khai trương tửu lâu của riêng mình!"
Không chỉ khai trương, cô còn muốn hiệu tửu Yến gia vươn khắp cả Sở triều.
"Ừm, ta tin ngươi." Ôn Oanh cười dịu dàng, múc trứng hấp vào bát, hương vị mềm mịn, nước trứng trong ngần, nàng rất thích.
Cuộc sống ba bữa cơm hằng ngày như thế này khiến Ôn Oanh vô cùng hài lòng, cũng thấy may mắn vì năm xưa đã gả về Yến gia.
Ăn cơm xong, Yến An liền đuổi Ôn Oanh vào thư phòng tự mình luyện tập, còn cô thì bắt tay xử lý nguyên liệu, chuẩn bị cho phiên bán ngày mai.
Nhìn đống chân gà trước mắt, Yến An thở dài, rồi đành cam chịu cắt móng từng chiếc một. Nếu món này bán chạy, cô sẽ tính thêm việc làm chân gà rút xương.
Lúc cô làm xong mọi việc, trời cũng đã tối hẳn. Ôn Oanh từ nhà Dịch Thư Hoa trở về, thậm chí còn nấu luôn cả cơm chiều.
Sau khi tắm rửa, hai người nằm trên giường, Yến An cùng Ôn Oanh tính toán thu nhập trong ngày. Tim, chân vịt cùng các món tương tự vốn có giá nhập khoảng mười hai văn một cân, cộng thêm thời gian và công sức, Yến An định giá bán ra là hai mươi lăm văn một cân. Rau củ thì mười ba văn một cân. Tổng thu nhập hôm nay là một ngàn sáu trăm bảy mươi ba văn, trừ chi phí bảy trăm bảy mươi bảy văn, tức là một ngày đã lời đến tám trăm chín mươi sáu văn.
Nếu ngày nào cũng thu được như vậy, thì thu nhập một tháng còn hơn cô đi làm thuê cho người khác.
Ôn Oanh nghe Yến An tính toán đâu ra đó, giúp nàng hiểu rõ trong nhà tiêu dùng ra sao, thu vào thế nào, từ đó nắm được tình hình tài chính trong nhà một cách rõ ràng.
Kỳ thực tiền bạc trong nhà phần lớn vẫn là do nàng cất giữ, Yến An chưa bao giờ lấy quá phần kinh phí để duy trì việc sinh hoạt thường ngày. Chỉ khi nào cần khoản lớn, cô mới tìm Ôn Oanh xin chi.
Ở một mức độ nào đó, Yến An thực sự đã cho nàng cảm giác an toàn rất lớn.
"Nhưng ta vẫn định từ mai gọi Chu Tiểu Lộ tới giúp một tay." Yến An nói với Ôn Oanh.
Những việc xử lý nguyên liệu giao cho Chu Tiểu Lộ làm, còn cô cùng Ôn Oanh có thể rảnh rang đôi chút, dành thời gian cho việc riêng.
"Vậy cũng tốt." Ôn Oanh khẽ gật đầu đồng ý. Yến An xưa nay vốn không thích hao tốn nhiều thời gian vào mấy việc vặt, tìm người chia sẻ bớt cho cô, quả thực là việc nên làm.
Thấy nàng đồng ý, Yến An cũng yên tâm hơn, vỗ nhẹ lên cánh tay nàng, ra hiệu đi ngủ.
Ôn Oanh ôm lấy Yến An, không nhịn được mà cọ mặt lên người cô.
Yến An: "......"
Thôi vậy, lười để ý nàng nữa.Sáng hôm sau, Yến An không cho Ôn Oanh theo cùng nữa, mà để nàng đi tìm Chu Tiểu Lộ nói rõ tình hình, còn mình thì đánh xe bò lên thành.
Sau ngày đầu tiên buôn bán thuận lợi, hôm nay Yến An cũng tràn đầy tự tin. Vừa dừng xe chưa bao lâu, liền có người xúm lại muốn mua đồ. Đặc biệt là những kẻ hôm qua chưa kịp mua, sớm đã chầu chực quanh quẩn nơi đây, vừa thấy Yến An đến thì vội vàng tiến lại giúp cô dựng sạp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!