Yến An mím môi, bất an nhìn Ôn Oanh, tay buông bên người nắm chặt lấy vạt áo xoắn lại, vụng về an ủi: "Ngươi... ngươi đừng khóc, là ta nói sai rồi. Ta xin lỗi vì những việc mình đã làm trước đây."
"Ngươi tha lỗi cho ta."
Cô không giỏi an ủi người khác, đặc biệt là trong trường hợp như của Ôn Oanh. Nhưng ai bảo cái xác cô xuyên đến lại có nhân phẩm kiểu đó, không muốn bị bại lộ thì cũng buộc phải gánh vác hậu quả từ những việc nguyên chủ từng làm.
Huống hồ... lần này đúng là cô nói sai thật.
Ôn Oanh thu lại ánh mắt, mím môi không nói, tay cầm giẻ lau vô thức chà lên mặt bếp, thần sắc có chút ngay ngẩn.
Dù biết người này sau khi mất trí đã thay đổi không ít so với trước kia, nhưng khi nghe cô ta nói xin lỗi với mình, Ôn Oanh vẫn không khỏi thấy tim chua xót đến đau nhói, thậm chí sống mũi cũng cay cay.
Nàng sống đến giờ, thật sự rất hiếm khi nghe người khác nói xin lỗi với mình. Cho dù bản thân không hề sai, nhưng người gây lỗi cũng chẳng dễ gì cúi đầu nói câu đó với nàng.
"Ngươi đừng giận ta nữa, bây giờ trời lạnh rồi, ngủ trong bếp dễ bị cảm." Giọng Yến An mềm đi không ít, nhưng cô cũng không thể nói ra lời nhường giường cho Ôn Oanh, còn mình trải chiếu ngủ dưới đất.
Hiện tại người cô thân thuộc nhất ở thế giới này chính là Ôn Oanh, cô thật lòng muốn đối xử tốt với nàng ấy một chút. Nhưng sự tử tế này cũng không thể đến mức khiến bản thân phải sống khổ sở để đổi lấy.
"Ta sẽ đốt lửa sưởi." Giọng Ôn Oanh trầm giọng đáp.
Nghe nàng nói bằng giọng còn thấp hơn bình thường, Yến An gãi gãi mặt, lại khuyên tiếp: "Nhưng nằm ngủ trên giường vẫn thoải mái hơn, ngươi nhìn sắc mặt ngươi bây giờ đi, cứ tiếp tục như vậy thì thân thể làm sao chịu nổi."
Nghĩ một lúc, cô bổ sung: "Giờ cái nhà này hoàn toàn nhờ vào ngươi chống đỡ, nếu ngươi gục xuống, ta cũng không biết phải làm sao."
Với tính cách của Ôn Oanh, chắc chắn không nỡ đốt củi cả đêm, đến lúc trời rét hơn nữa, chẳng lẽ lại để mình bị đông chết?
Ôn Oanh mím môi. Vậy ra, cô ấy đối xử tốt với mình như vậy, là vì sợ mình bỏ mặc cô ấy?
Ngay khi Ôn Oanh còn đang suy nghĩ, bên ngoài chợt vang lên một giọng nữ to rõ gọi "Ôn nha đầu".
Nghe thấy âm thanh ấy, Ôn Oanh tạm gác mọi suy nghĩ sang một bên, trên khuôn mặt vốn thường ngày lạnh lùng chợt hiện lên chút ấm áp chân thành, nàng lập tức bước nhanh ra khỏi bếp.
Ngẩng đầu liền thấy phía trên bức tường thấp nửa người ở sân có một cái đầu ló ra, chính là Lý thẩm nhà bên.
Ôn Oanh lập tức sải bước mở cổng cho bà.
Còn Yến An thì vẫn ngẩn ngơ đứng trong bếp, không rời mắt khỏi dáng vẻ đột ngột sống động lúc nãy của Ôn Oanh.
Từ lúc cô tỉnh dậy đến giờ, dáng vẻ của Ôn Oanh phần lớn là thờ ơ, lãnh đạm. Nhìn quen rồi, đột nhiên thấy nàng ấy sống động như vậy, Yến An cảm thấy... thật đẹp mắt.
Lúc hoàn hồn lại, Yến An vội vàng xoay người nhìn ra ngoài, liền thấy Ôn Oanh đã mở cổng, đang nói chuyện với một phụ nữ trông chừng hơn ba mươi tuổi.
Chắc là Lý thẩm người hàng xóm thân thiện với Ôn Oanh được nhắc đến trong truyện?
Nghĩ vậy, cô cũng bước đến cửa, suýt thì theo bản năng gọi một tiếng "Lý thẩm", nhưng nhanh chóng nhớ ra vai của mình đang là một người mất trí nhớ, lời đến miệng thì đổi thành: "Ôn Oanh, vị này là ai vậy?"
Lý thẩm đang cầm một bó cải thìa nhỏ, thấy Yến An bình an thì thở phào, nhưng nét mặt lại có phần phức tạp, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Trước kia, Lý thẩm rất ít khi tiếp xúc với nguyên chủ. Nguyên chủ đối xử với người khác hơi lạnh nhạt, lại thêm việc là người có học vấn trong thôn, lại một tú tài, nên vô hình tạo cảm giác xa cách. Nếu không phải vì Ôn Oanh gả đến đây, mà Lý thẩm lại rất quý nàng, thì e rằng bà cũng chẳng qua lại với nhà họ Yến nhiều.
"Đây là Lý thẩm nhà bên, đã giúp đỡ nhà chúng ta rất nhiều." Ôn Oanh đứng bên cạnh giới thiệu với Yến An.
Trước khi Yến An tỉnh lại, Lý thẩm đã hỏi thăm tình hình, cũng biết chuyện cô bị mất trí nhớ. Lúc này thấy cô sau khi mất trí mà lại chủ động chào hỏi, còn đứng cùng Ôn Oanh trông hòa thuận hẳn, không còn vẻ u ám như trước, bà liền kín đáo liếc mắt ra hiệu cho Ôn Oanh.
Nhìn vậy, bà lại cảm thấy mất trí cũng chưa chắc là chuyện xấu. Bà là hàng xóm, đương nhiên biết rõ cuộc sống của Ôn Oanh trong nhà họ Yến là thế nào, Yến An đối xử ra sao. Nếu không phải vì thương Ôn Oanh, thì mỗi khi có chút đồ ăn, bà cũng sẽ không nhớ đến mà mang sang.
Giờ Yến An mất trí, nếu đối xử với Ôn Oanh tốt hơn một chút, thì ít ra ngày tháng sau này còn có chút hy vọng.
"Lý thẩm, đa tạ thẩm đã giúp đỡ bấy lâu nay." Vừa nghe Ôn Oanh nói vậy, Yến An lập tức cúi người thi lễ. Tuy rằng Lý thẩm chủ yếu là muốn tốt cho Ôn Oanh, nhưng nguyên chủ cũng từng được hưởng gián tiếp nên không thể làm ngơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!