Chương 38: Mệt rồi sao?

Hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh nhìn giao nhau giữa không trung, chẳng ai cất lời, nhưng rõ ràng không khí dần trở nên đè nén, ngột ngạt.

Chung quanh, người người cũng dần hạ thấp tiếng nói, thậm chí gần như im bặt, chỉ còn lác đác tiếng thì thầm, ánh mắt không ngừng đảo qua lại giữa người mới đến và nhóm của Ôn Oanh.

"Ừm?"

Vừa nãy Yến An nghe gọi hơi lớn tiếng, lại còn gọi tên mình, cô mơ màng mở mắt, khẽ ngáp một cái, nói: "Có chuyện gì vậy?"

Cô ngồi thẳng người dậy, xoa xoa vai gáy của mình, cảm giác được không khí xung quanh có chút khác thường, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo. Nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người đang đứng giữa sân, người vừa nhìn là biết không phải dân thôn Nam Nhai.

Có thể thoạt nhìn khuôn mặt thì chưa nhớ ra là ai, nhưng bộ xiêm y bằng gấm và áo choàng lông hồ cừu kia vẫn khiến Yến An lập tức phản ứng được người này là ai.

Trong lòng cô giật thót, theo bản năng nảy ra ý nghĩ: không lẽ tới đòi nợ?

"Đại tiểu thư?" Yến An buột miệng gọi.

Nhìn dáng vẻ của cô, ánh mắt Kỷ Uyển hạ thấp xuống, bàn tay của Ôn Oanh vẫn còn đặt trên eo Yến An chưa rút về, khiến nàng cảm thấy có chút chướng mắt, nhất là ánh mắt yên lặng nhìn qua của Ôn Oanh lại càng khiến nàng bản năng dâng lên cảm xúc không vui.

"Yến An! Ngươi qua đây cho ta!" Kỷ Uyển hơi hất cằm, giọng điệu kiêu căng vô cùng.

Yến An: "???"

Nhìn tình hình có vẻ không giống đến đòi nợ, nếu không phải thì nàng ta đến đây làm gì?

"Ngươi có chuyện gì à? Qua đây ngồi đi, bên này có lửa." Yến An không nhúc nhích, giờ cô đang ấm áp dễ chịu, bảo cô rời ra thì cô không muốn chút nào.

Thấy cô không nghe lời, Kỷ Uyển giận dữ dậm chân một cái, liếc mắt nhìn xung quanh, rất muốn quay người bỏ đi ngay, nhưng nghĩ tới chuyện của Yến An, nàng cuối cùng vẫn cố nén giận, đi tới bên lò sưởi.

Nha hoàn đi theo nàng rất có mắt nhìn, lập tức kéo tới một cái ghế, nàng ngồi đối diện với Yến An, cố gắng làm ngơ trước sự tồn tại của Ôn Oanh bên cạnh cô, giọng có chút gấp gáp nói: "Ngươi không đọc sách nữa à? Ta nghe chưởng quầy của Hồi Hương Lâu nói ngươi định làm đầu bếp trong thôn?"

Nghe nàng hỏi vậy, Yến An thoáng khựng lại một chút, trong đầu dần hiện lên một dấu chấm hỏi. Vị đại tiểu thư này đặc biệt tới tận đây chỉ để hỏi mình chuyện đó sao?

Hơn nữa còn tìm đến đúng nhà Chu thẩm nữa chứ!

"Không đọc nữa, bị thương ở đầu, mất trí nhớ rồi." Yến An đáp với giọng điệu hờ hững, khóe mắt liếc thấy cả nhà Chu thẩm đang lúng túng khó xử, dù sao hôm nay là tiệc đầy tháng nhà bà, việc Kỷ Uyển tự tiện đến thế này chắc cũng khiến bà khó xử.

Trong lòng khẽ thở dài, cô đứng dậy nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Bây giờ vẫn còn chút thời gian rảnh, có thể nói vài câu.

Nghe Yến An nói vậy, cơ thể Ôn Oanh khẽ cứng lại một thoáng, gần như không thể nhận ra.

Thế nhưng lần này lại đến lượt Kỷ Uyển không chịu đi, nàng ra hiệu bằng mắt cho nha hoàn của mình, rồi quay sang nói với Chu thẩm: "Nghe nói nhà ngươi làm tiệc đầy tháng, không biết ta có thể góp vui một chút được không?"

Lời vừa dứt, nha hoàn liền đưa một bao lì xì đỏ cho Chu thẩm.

Vừa cầm vào tay, cảm nhận được độ nặng ấy khiến Chu thẩm lập tức hiểu rõ là món quà không nhỏ, lập tức vui mừng nói: "Quý nhân chịu ghé đến góp vui là phúc khí của nhà tôn nữ ta rồi, lát nữa mời ngồi lại thưởng thức tay nghề của Yến An, món nàng ấy nấu ngon lắm đấy."

Nghe bà nói món ăn của Yến An ngon, sắc mặt Kỷ Uyển khẽ cứng lại.

Chu thẩm thấy vậy lập tức nhận ra mình có thể đã lỡ lời, vội vàng gọi đám người đang đứng xem vào nhà, nhường không gian để các nàng trò chuyện.

Người không liên quan vừa rời đi, trong sân liền yên tĩnh.

Kỷ Uyển nhìn Yến An, trong đầu nhớ lại vẻ mặt của Yến An khi nói câu đó ban nãy. Sao cô có thể thản nhiên như vậy khi nói về chuyện không đọc sách nữa, thậm chí mất trí nhớ?

"Vì sao ngươi không nói với ta!" Giọng điệu của Kỷ Uyển mang theo chút kích động. Hôm qua nàng đến Hồi Hương Lâu mới nghe chưởng quầy nhắc đến tình hình gần đây của Yến An, nếu không phải hôm qua quá muộn, nàng đã không đợi đến hôm nay mới tới.

Yến An im lặng một lúc, nghiêm túc nói: "Ta đã nói là mất trí nhớ rồi mà, đến cả ngươi ta cũng không nhớ thì nói thế nào cho ngươi biết được?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!