Chương 18: Có cơ bụng số 11 không vậy?

Yến An không ngờ Ôn Oanh vậy mà không gọi cô dậy đuổi ra ngoài, cứ thế thản nhiên tắm ngay trước mặt mình, thật sự là chẳng chút e ngại chuyện bị mình nhìn trộm luôn đấy à!

Trong đầu Yến An không kìm được mà lại hiện lên cảnh tượng vừa rồi mình lỡ liếc thấy.

Vai Ôn Oanh gầy nhỏ, không chỉ trên mặt không có bao nhiêu thịt, mà ngay cả cơ thể cũng vậy. Thế nhưng do thường xuyên lao động nên lại có chút đường nét cơ bắp mơ hồ, làn da màu lúa mạch càng khiến hình ảnh ấy thêm phần mạnh mẽ, hoang dã.

Yến An: "......"

Cô lén sờ sờ cánh tay mình, tuy nói cũng không nhiều thịt, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng rằng da thịt mình mềm mềm, hoàn toàn không có cảm giác mạnh mẽ như của Ôn Oanh.

Hừ.

Yến An khẽ hừ lạnh trong lòng. Chẳng phải chỉ là cơ bắp thôi sao, với khối lượng công việc mình đang làm bây giờ, về sau mình nhất định cũng sẽ có cơ bắp thôi!

Cô lặng lẽ xoay người, quay lưng lại phía Ôn Oanh để khỏi lát nữa lại nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Nhưng mà... Ôn Oanh có cơ bụng số 11 không nhỉ?

Yến An vô thức nghĩ ngợi.

Rất nhanh sau đó, bên tai lại vang lên tiếng nước, nhưng tiếng nước không kéo dài lâu, tiếp theo là tiếng bước chân, rồi cửa phòng mở ra, theo động tác Ôn Oanh bước ra ngoài, mọi âm thanh cũng theo đó mà dần xa.

Yến An đột nhiên cảm thấy như sự náo nhiệt quanh mình bị rút đi, chỉ còn lại sự trống trải đơn độc nơi chốn cũ.

Ừm... có hơi không thoải mái.

Nhưng cảm giác khó chịu ấy cũng không kéo dài bao lâu, theo tiếng cửa phòng đóng lại lần nữa, âm thanh vừa nãy dần quay trở lại gần. Một bàn tay chạm vào mái tóc đang rũ xuống của cô, tựa như đang kiểm tra độ khô, xác nhận không còn ướt nữa rồi mới nhẹ nhàng đẩy vai cô.

Yến An giả vờ như bị đánh thức, mở mắt ngáp một cái, nói: "Sao vậy?"

"Tóc khô rồi, ngươi nằm lên giường đi, để ta xoa bóp vai lưng cho ngươi." Ôn Oanh dịu dàng nói.

Người này trước giờ chưa từng vác vật nặng, hôm nay còn gánh hai bó củi về, vai chắc chắn đang rất đau.

"Ừ." Cơ thể Yến An lập tức bắt đầu ngọ nguậy trên giường, ngọ nguậy một hồi đến giữa giường nằm úp sẵn sàng, trái tim vốn có chút thấp thỏm cũng dần buông lỏng.

Ôn Oanh cũng bắt chước động tác lúc trước của Yến An, trực tiếp ngồi d*ng ch*n lên người cô để dễ dùng lực, bắt đầu xoa bóp từ vị trí vai của cô.

Yến An bị bóp trúng phần cơ thang, cảm nhận rõ ràng thân thể của Ôn Oanh đang phủ trên người mình: "......"

Cô rụt đầu chôn sâu hơn vào giữa cánh tay, cảm thấy khoảng cách giữa hai người thực sự có hơi gần, nhưng cũng chưa đến mức vượt qua giới hạn xã giao.

Dù sao thì giữa bạn bè, việc xoa bóp cho nhau cũng có thể dùng đến tư thế này.

Theo động tác của Ôn Oanh, thân thể Yến An vốn còn căng cứng dần dần thả lỏng.

Nhưng rất nhanh, cô phát hiện bản thân đã yên tâm quá sớm, bởi bàn tay đang xoa bóp của Ôn Oanh dần trượt xuống eo. Nếu chỉ đến đó thôi thì còn tạm được, tuy hơi nhột một chút nhưng vẫn có thể chịu, chỉ là tay cô ấy lại còn có xu hướng muốn đi xuống tiếp!

"Dừng, dừng lại, thế này là được rồi!" Yến An vội vàng gọi ngừng, thêm chút nữa là tới mông cô rồi! Mà mông cô thì đâu có cơ bắp gì căng cứng chứ!

Ôn Oanh ngừng tay, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

"Ta, ta ổn rồi, không cần bóp nữa." Yến An hơi lắp bắp, lại không tiện nói thật, nếu không thì xấu hổ chết mất.

"Hôm nay ngươi lên núi, bình thường ngươi ít đi đường xa thế này, cơ chân vẫn nên được thư giãn một chút." Ôn Oanh vừa nói vừa không để tâm đến sự từ chối của Yến An, dịch người sang bên cạnh cô, bắt đầu xoa bóp từ phần bắp chân.

Yến An: "......"

Ồ, may quá, là chỗ bắp chân chứ không phải bắp đùi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!