Tắm rửa sạch sẽ thoải mái, thay bộ y phục khô ráo dễ chịu, lúc này đây nếu có thể được nằm lên giường lớn êm ái, Yến An chắc chắn sẽ cảm thấy cuộc sống như vậy thật mỹ mãn.
Nàng thử thử xem có thể nhấc thùng tắm ra ngoài đổ nước hay không, thế nhưng...
Hừ hừ.
Yến An trừng mắt nhìn chằm chằm cái thùng tắm.
Sau này có tiền nhất định phải xây một phòng tắm riêng! Không chỉ khỏi phải khuân lên khuân xuống, mà còn có thể trực tiếp đổ nước sau khi tắm xong!
Nàng bước ra ngoài cửa, liền thấy bóng lưng Ôn Oanh đang phơi y phục dưới ánh tà dương còn sót lại nơi chân trời, phối cùng sắc xanh lam xám và cam đỏ mờ mịt nơi đường chân trời xa, tựa như một bức tranh cắt bóng tuyệt mỹ.
Yến An lặng lẽ nhìn, cô đọc tiểu thuyết lúc trước cũng chỉ có thể thấy một phần nổi của tảng băng trôi hiện trên mặt nước, nhưng Ôn Oanh thật sự muốn đi đến kết cục như trong sách, giữa chừng đã phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, ai có thể biết được?
Ôn Oanh phơi xong đồ quay lại, liền thấy Yến An đang yên lặng dựa vào khung cửa nhìn mình, hơi sững người, rồi tự nhiên nói: "Ngươi chắc mệt rồi, về giường nằm nghỉ trước đi, lát nữa ta vào xoa bóp giúp ngươi một chút."
"Ừ." Yến An đáp một tiếng, xoay người trở lại phòng, vén chăn lên rồi nằm xuống.
Ôn Oanh vào phòng, vác thùng tắm ra ngoài, chưa bao lâu đã trở lại, thu lại mái tóc còn ẩm của mình, vừa thấy Yến An đã nằm sấp sẵn sàng trên giường từ bao giờ.
Ôn Oanh hiểu mấy ngày nay người này chắc chắn rất mệt, lúc giúp cô xoa bóp đều cố gắng để cơ bắp cô thư giãn, tránh đau nhức quá mức.
Yến An ngáp khẽ một cái, lúc này trong phòng đã rất tối, cũng vì đã quen trong bóng đêm, đôi mắt mới miễn cưỡng nhận ra được chút đường nét.
"Được rồi, ngươi nằm xuống đi, ta giúp ngươi xoa bóp." Yến An nói.
Cứ để Ôn Oanh giúp mình mãi, mình không giúp nàng thì thành ra cái gì?
Ôn Oanh ngừng tay, "Không cần."
Yến An ngồi dậy ngay, không vui nói: "Ta bảo ngươi nằm thì cứ nằm đi, nói nhiều như vậy làm gì?"
Có lúc nói chuyện với Ôn Oanh thấy thật sự hơi mệt, bảo nàng làm gì cũng từ chối, phải ba lần bốn lượt mới chịu.
Nghe giọng cô có chút không hài lòng, Ôn Oanh mím môi, cuối cùng không nói gì nữa mà xoay người nằm úp xuống, "Ấn đơn giản một chút là được rồi."
"Ta biết làm thế nào rồi, nhiều lời." Yến An lẩm bẩm, dựa vào những đường nét lờ mờ mà đặt tay lên vai Ôn Oanh, bắt đầu giúp nàng xoa bóp.
Nhưng càng xoa, cô lại càng thấy không thuận tay.
Từ tư thế ngồi nghiêng bên cạnh Ôn Oanh, Yến An dứt khoát đổi sang ngồi hẳn lên lưng nàng, cuối cùng thì hai cánh tay mới có thể thoải mái dùng lực.
Tim Ôn Oanh bất giác siết lại, tay vô thức nắm chặt lấy mép chăn, ngay cả hô hấp cũng cố tình nén xuống, như thể sợ hơi thở của mình quá rõ ràng sẽ làm kinh động đến điều gì đó.
Tuy rằng Yến An ngồi lên trên cơ thể nàng nhưng không chạm hẳn vào, Ôn Oanh vẫn cảm thấy không được tự nhiên với kiểu tiếp xúc như vậy.
Gần gũi quá rồi...
Yến An vẫn chẳng hay tâm tư Ôn Oanh đang rối bời thế nào, cô giúp Ôn Oanh xoa bóp lưng một hồi, đến khi cảm thấy cánh tay mình cũng bắt đầu ê mỏi, không còn sức nữa thì mới thu tay lại kết thúc.
"Được rồi, ngủ thôi." Yến An vừa ngáp vừa nói.
Vừa rồi khi xoa bóp cho Ôn Oanh cô đã suýt ngủ gật, gắng gượng lắm mới trụ được đến giờ.
"Ừm." Ôn Oanh nhẹ nhàng đáp.
Yến An từ trên lưng Ôn Oanh trở mình xuống, nằm xuống bên cạnh nàng rồi kéo chăn đắp kín, đầu óc rã rời chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Ôn Oanh vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp, lắng nghe tiếng hô hấp nhẹ như tơ mỏng của Yến An trong đêm tĩnh lặng, đầu óc không khỏi dần thả trôi suy nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!