Chương 11: Ngươi chê ta sao?

Dùng cơm trưa xong, khi Yến An đi rửa bát, Ôn Oanh lại tiếp tục vá nốt mấy món y phục còn lại. Vá xong, nàng giũ giũ rồi trải ra nhìn, đoạn gọi Yến An: "Ngươi đến thử xem, coi có vừa người không."

Yến An vẫy vẫy nước còn dính trên tay, nhìn quanh một vòng cũng không biết nên lau tay vào đâu, cuối cùng dứt khoát lau luôn lên áo mình.

Thôi thì, đã xuống ruộng làm việc rồi còn câu nệ cái gì nữa?

Về phòng, cô cởi áo ngoài ra, bắt đầu mặc y phục mà Ôn Oanh đã sửa lại cho mình.

Thử mặc vào, kích thước rất vừa. Không phải loại áo tay rộng dài lượt thượt, cô cũng thấy hoạt động tiện hơn nhiều, lập tức gật đầu: "Rất vừa, Ôn Oanh, đa tạ ngươi."

Ôn Oanh giúp cô chỉnh lại áo, nhìn bộ y phục vải thô xám xịt cũ mờ trên người cô, không hiểu sao lại cảm thấy có chút chướng mắt.

"Ừ, vừa là được rồi." Ôn Oanh nói bằng giọng đều đều không chút dao động.

Yến An cũng chẳng thấy có gì lạ, dù sao bình thường nàng ấy nói chuyện cũng toàn cái giọng như vậy.

Nàng khẽ vuốt vuốt lớp vải thô trên người, vừa chạm tay vào đã thấy thô ráp, loại áo này mà mặc sát da thì sao mà thoải mái cho nổi?

Yến An liếc nhìn Ôn Oanh một cái, ánh mắt chăm chú quan sát chỗ cổ áo, hình như đang cố đoán xem bên trong nàng có mặc vải thô không.

"Ta vẫn còn áo vải bông mà, ngươi sửa lại cho vừa người ngươi, ngươi cũng nên mặc giống ta, trong bông ngoài thô." Yến An nói. Thật sự không nhìn ra nổi bên trong là vải gì.

"Không cần đâu, ta quen rồi." Ôn Oanh lập tức từ chối, thật ra tuy Yến An có mặc áo bông, nhưng cũng không phải xuất thân giàu có gì, làm sao có nhiều áo đến vậy?

Vậy chắc là bên trong nàng ấy vẫn mặc vải thô rồi.

Yến An dứt khoát mở tủ áo của mình ra, tiện tay lấy hai bộ đồ nhét vào ngực Ôn Oanh: "Quen thì cũng nên thay đổi, đối xử tốt với bản thân một chút, áo vải thô mà mặc sát da thì sao mà dễ chịu được?"

"Hay là ngươi chê ta, không muốn mặc đồ ta đã mặc qua?" Yến An nhíu mày, mím môi, vẻ mặt hơi không vui.

"Ta..." Ôn Oanh ôm y phục trong lòng, định nói gì đó, nhưng đột nhiên bị Yến An trừng mắt một cái.

"Nếu ngươi không mặc, thì ta cũng không mặc! Ta sẽ mặc giống y hệt như ngươi!"

Ôn Oanh: "..."

Sao người này lại cảm thấy nói như vậy là có thể uy h**p được nàng? Nếu nàng không mặc, thì chịu khổ đâu phải ai khác?

Nhưng nhìn dáng vẻ cố chấp của Yến An, Ôn Oanh rốt cuộc chỉ có thể thở dài, khẽ đáp:

"Được rồi."

Thấy nàng đồng ý, Yến An mới hài lòng mà cong môi cười, mày mắt đều mang theo niềm vui: "Vậy mới đúng chứ. Chúng ta là người một nhà, ngươi nếu ăn mặc tệ quá, chẳng khác nào khiến người ta nghĩ ta đang bạc đãi ngươi."

Ôn Oanh nghe cô nói thế cũng không nói gì thêm, đem đồ trong lòng bỏ lại vào tủ áo, trước khi Yến An kịp nổi giận lại giải thích: "Tối về rồi sửa, giờ phải ra ruộng đã."

Yến An đang định giận dỗi gọi tên nàng thì động tác khựng lại, bị một câu nói của nàng nghẹn họng không phát ra được, cảm giác như có luồng khí tắc lại giữa ngực, khó chịu không nói nên lời.

Ôn Oanh quay đầu lại nhìn cô như vậy, sắc mặt cũng dịu đi một chút, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Yến An, ta biết ngươi đối xử tốt với ta, đa tạ ngươi."

"Ta, ngươi... ngươi biết là tốt rồi."

Yến An bị nàng nói vậy thì bất chợt không biết nên đáp gì, đành cứng nhắc trả lời một câu, rồi quay đầu đi, không nhìn nàng nữa.

Ôn Oanh ra ngoài rồi, Yến An lúc này mới thở phào một hơi, đồng thời thầm nghĩ nếu có thể luôn ở bên Ôn Oanh hòa thuận thế này thì tốt biết mấy, hai người đồng lòng góp sức, cuộc sống ăn cơm trắng cũng chẳng phải là giấc mơ viển vông!

Cô thay lại bộ đồ mặc lúc sáng, rời phòng ra ngoài. Khi Ôn Oanh nhìn thấy y phục cô đang mặc, liền đưa ánh mắt dò hỏi sang.

"Cứ mặc tạm cái này đi, đỡ phải giặt thêm một bộ nữa." Yến An giải thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!