Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, nhớ vote và cmt nhé mọi người, tui thích đọc cmt của mọi người lắm á💕 ______
◎Quái vật◎
Nguyễn Thanh lúc xem quy tắc của ván cược đã biết, trong vòng nửa tiếng trước khi trò chơi bắt đầu, các con bạc không được phép theo dõi người chơi khác.
Cậu vốn nghĩ người khác sẽ không dám động vào mình, cho dù cậu cứ đứng lặng ở lối vào cũng chẳng ai dám chạm đến.
Nhưng nếu là Tô Chẩm và Ninh Vọng hợp tác thì lại khác.
Hai người này nhất định sẽ để lại một người ở bên ngoài, mà bất kể là ai trong số họ ở lại, với cậu mà nói đều là tai họa.
Nếu ở ngoài mê cung, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị phát hiện.
Vì thế Nguyễn Thanh mới vừa rời đi chưa được bao lâu, đã lập tức dùng tai nghe bảo Hàn Trạch quay lại đón mình.
Cậu muốn cùng Hàn Trạch tiến vào mê cung.
Ở ngoài mê cung, việc bị tìm thấy dễ như trở bàn tay, nhưng trong mê cung thì khác, muốn tìm ra cậu đâu có dễ dàng.
Hàn Trạch nghe thấy giọng cậu gọi qua tai nghe, thoáng chần chừ nhưng cuối cùng vẫn quay lại đón Nguyễn Thanh.
Sau đó dắt cậu cùng nhau chạy vào mê cung.
Vừa kéo người lao vào mê cung, Hàn Trạch vừa nghiêm túc dặn dò: "Vào trong rồi, em tuyệt đối không được rời khỏi tầm mắt của anh."
Nguyễn Thanh đương nhiên không dám đem mạng mình ra đùa: "Vâng."
Lối vào mê cung cơ bản là không có nguy hiểm gì lớn, hơn nữa ở đó có đến bảy con đường để lựa chọn.
Dường như những con đường ấy được tạo ra dựa trên số lượng đội tham gia trò chơi, có bao nhiêu đội thì sẽ có bấy nhiêu đường.
Cứ như là mỗi đội đều được sắp sẵn cho một con đường riêng.
Nhưng không hề có quy định nào buộc người chơi không được đi cùng đường với người khác, dù sao đi chưa được bao xa thì đường đi cũng đã thay đổi rồi.
Kể cả có đồng hành cùng đội khác cũng có thể vì cạm bẫy hay hiểm nguy mà buộc phải tách ra.
Bảy con đường trông qua đều gần như giống hệt nhau, rất khó để nhận ra đâu mới là đường đúng.
Không chỉ người trong mê cung không nhìn ra, mà cả những người chỉ đường bên ngoài mê cung cũng không phân biệt được, vì thế người chơi chỉ có thể chọn đại một con đường để vào.
Nguyễn Thanh bị Hàn Trạch kéo vào mê cung xong thì liền chỉ đại một hướng.
Hàn Trạch không chút do dự kéo cậu chạy về phía ấy.
Người chỉ đường ngoài mê cung có tầm quan sát khá hạn chế, chỉ có thể nhìn thấy phạm vi gần người đồng đội của mình, nếu cố gắng nhìn xa hơn thì sẽ bị đau đầu dữ dội giống lúc ban đầu.
Kể cả dùng máy ảnh để chụp lại, cũng không thể nào nhìn tấm ảnh đó được lâu.
Hàn Trạch chưa chạy vào sâu, Nguyễn Thanh cũng chẳng có nhiều bản đồ mê cung trong tay, nhưng cậu không phải chọn bừa.
Cậu chọn đường không có ai đi, như vậy khả năng chạm mặt người khác sẽ thấp hơn rất nhiều.
Nguyễn Thanh vốn chỉ nghĩ như thế...
Nhưng hai người mới vào chưa được bao lâu, đã nghe thấy tiếng bước chân và trò chuyện ở không xa.
Nguyễn Thanh lập tức sững lại, vì đó là giọng của Lục Như Phong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!