Chương 233: Sòng Bạc Sinh Tử (5)

Đánh giá: 9 / 1 lượt

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, nhớ vote và cmt nhé mọi người, tui thích đọc cmt của mọi người lắm á💕 ______

◎Tôi không ưa anh ◎

Nhân viên nói xong thì khựng lại một nhịp, có lẽ cảm thấy lời mình dễ khiến người khác hiểu lầm, lại tiếp tục lên tiếng: "Cậu đừng hiểu nhầm."

"Tôi không phải muốn lấy mạng cậu, chỉ là muốn có được thân thể cậu mà thôi."

Nhân viên mỉm cười giải thích: "Tôi thấy mấy con bạc sau khi thắng cược đều thích giao phối, cho nên cảm thấy tò mò."

Gã nói năng thẳng thừng như thể trong mắt chuyện tìm vui hưởng lạc cũng chỉ là hành vi giao phối đơn thuần.

Gã chỉ là nói ra sự thật.

Nhưng lời này nghe khó lọt tai, khiến mấy con bạc có mặt ở đây đều tỏ ra bực bội.

Dù sao thì trong mắt họ, "giao phối" là từ dùng để miêu tả loài súc sinh không có lý trí, hai chữ đó chẳng khác nào là một cú tát vào mặt họ.

Nhưng ở sòng bạc sinh tử cấm sử dụng vũ lực, các con bạc đành chỉ biết nhỏ giọng mắng chửi vài câu cho hả giận.

Khán giả mới vào phòng livestream không thấy được cảnh ban nãy của streamer, nghe xong lời nhân viên thì lại tự cho là mình hiểu vì sao fan của streamer lại tăng nhanh như thế.

[Vãi chưởng, kích thích thật! Không ngờ mặt xinh thế mà là streamer hư hỏng đó!]

[Mau lên! Mau lên! Tôi muốn xem mấy thứ chỉ người lớn mới coi được cơ!]

Còn những khán giả đã có mặt từ đầu thì phản ứng hoàn toàn khác, trực tiếp vớ lấy bàn phím chửi tới tấp, không tha cả màn hình lẫn nhân viên.

[Ơ thằng chó! Mày sủa cái beep gì đấy!!? Muốn giao phối với vợ tao? Mày xứng chắc!? Tao ***** cả nhà mày!!!]

[Cười chết tao rồi thằng óc chó, một con nghiện canh cái bàn cờ nát mà cũng dám vọng tưởng đến vợ tao? Không có gương soi à? Mau cho tao địa chỉ, tao gửi tặng mày một cái.]

Nguyễn Thanh nghe xong lời gã, chỉ hờ hững "ồ" một tiếng, buông tay khỏi lá bài đang ép, để mặc cho bài rơi lách cách xuống bàn cược.

"Không chơi nữa."

Cậu nói rồi đứng dậy định rời đi.

Nhìn nhân viên vì hành động vừa rồi của cậu mà gượng cười cứng đờ, mấy con bạc được dịp hả hê, lập tức dạt đường ra, nhường lối đi rộng rãi.

Tựa như đội cận vệ cung kính đón vua tuần giá.

Nhân viên nhìn theo bóng lưng Nguyễn Thanh, lịch sự cất lời: "Tôi có thể hỏi lý do được không?"

Nguyễn Thanh nghe vậy thì dừng bước, nghiêng người liếc nhìn gã, chiếc cằm trắng như ngọc hơi kiêu ngạo nâng lên.

"Bởi vì tôi không ưa anh."

"Huống chi anh cũng không xứng để tôi đặt cược thứ đó."

Dáng người cậu tuy mảnh mai, nhưng khí thế lại không hề yếu ớt. Cái nâng cằm kia mang theo khí chất ngạo nghễ như đang đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống mọi thứ.

Đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng khinh miệt, ánh nhìn dành cho nhân viên hệt như đang nhìn một đống rác rưởi.

Rất ngông nha.

Sự tôn sùng trong mắt mấy con bạc quanh đó càng thêm sâu đậm. Bọn họ đều hiểu rõ ý cậu muốn nói là gì.

Cậu có thể cược cả mạng sống, có thể chết thật oanh liệt, cũng có thể thua sạch sẽ không chừa một xu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!