◎ Tín hiệu đã khôi phục ◎
Dưới mặt nước không thể hít thở, ánh sáng phía trên đầu cũng dần dần tan biến.
Đó là bởi thân thể rơi xuống ngày càng xa mặt nước, ánh sáng đã chẳng thể xuyên qua nổi nữa.
Ngay lúc Tạ Huyền Lan chuẩn bị nhắm mắt lại, một bóng đen chợt bơi vụt về phía anh.
Ánh sáng từ mặt trời xuyên qua sau lưng người đó, tựa như ánh sáng cứu rỗi giữa tuyệt vọng.
Đẹp đến ngỡ ngàng.
Tạ Huyền Lan chẳng nhìn rõ được, nhưng anh biết đó chính là Nguyễn Thanh, người mà anh đã ném xuống biển.
Sau khi tiến vào phó bản, tất cả quyền quan sát góc nhìn phó bản đều bị phong tỏa, chỉ còn lại góc nhìn từ phía Nguyễn Thanh.
Nhưng qua góc nhìn ấy, điều mà anh có thể nhìn thấy chỉ là cậu, chứ không phải bản thân mình.
Tạ Huyền Lan cố gắng mở mắt ra.
Quả thật là Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh thấy người kia đang vô lực chìm xuống liền nhanh chóng bơi tới.
Cậu áp sát Tạ Huyền Lan, đưa tay giữ lấy gáy anh, cúi người rồi nhẹ nhàng hôn lên môi anh, truyền lại chút dưỡng khí cuối cùng trong miệng.
Tạ Huyền Lan trợn tròn mắt, bản năng ngửa đầu đón lấy, ôm lấy gáy Nguyễn Thanh mà đáp lại nụ hôn ấy.
Giống như một kẻ chết đuối điên cuồng cướp lấy dưỡng khí cuối cùng.
Mà Nguyễn Thanh cũng không đẩy anh ra.
Nếu bỏ qua sự ngột ngạt chết chóc, quên đi hiểm nguy và tuyệt vọng, khoảnh khắc ấy đẹp đến nao lòng.
Tựa như thời gian đang ấn nút ngưng đọng nơi này, cả thế giới hóa thành phông nền mờ nhạt, chỉ còn lại hai bóng người giữa làn nước sâu thẳm, môi kề môi.
Đẹp đến mức khiến người ta muốn lặng lẽ mãi mãi chìm đắm trong khoảnh khắc ấy.
Nguyễn Thanh truyền xong dưỡng khí liền buông Tạ Huyền Lan ra, ánh mắt bình thản nhìn người trước mặt. Tròng mắt anh đã dần chuyển trắng đục.
Đó là dấu hiệu sắp biến dị.
Không thể cứu nổi nữa rồi.
Sóng chấn động từ vụ nổ quá mạnh, thương thể của Tạ Huyền Lan đã vượt quá khả năng tự lành.
Mà thân thể càng bị thương nặng, tốc độ lây nhiễm của virus xác sống lại càng nhanh.
Nhiều nhất không đến một phút nữa, anh sẽ hoàn toàn biến dị.
Dù bờ biển không tính là quá xa, nhưng ba phút liệu có đủ để kéo một người đàn ông trưởng thành lên bờ?
Hơn nữa Nguyễn Thanh yếu đuối như vậy, làm sao mang nổi.
Tạ Huyền Lan cũng rất rõ điều đó.
Anh đã bắt đầu không còn cảm nhận được đau đớn, thân thể cũng dần cứng đờ.
Nhưng có thể đổi lại một nụ hôn không bị từ chối, với anh mà nói đã là đáng giá nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!