Chương 202: Trốn Thoát Khỏi Tận Thế (6)

Đánh giá: 9 / 1 lượt

◎Bị tang thi (xác sống, zombie) bao vây◎

Trước cửa phòng khách của căn hộ ba phòng một sảnh, có hai người đang đứng.

Người đàn ông cao lớn phía trước có ngoại hình tuấn tú, nhưng lại ăn mặc lôi thôi, cúc áo sơ mi trên người đều bị bung hết.

Nếu không phải hắnm dùng tay giữ chặt lấy vạt áo, thì chắc chắn chiếc áo ấy đã sớm mở toang ra rồi.

Dù là đang giữ lấy như vậy, vẫn có thể thấy rõ mảng lớn phần ngực lộ ra, phần đang nhô nhô bên dưới cũng cực kỳ rõ rệt.

Lúc này, người đàn ông đang lạnh mặt nhìn chằm chằm bọn họ, cứ như thể bọn họ đã phá hỏng chuyện tốt của hắn vậy.

Mà bên cạnh người đàn ông ấy là một thiếu niên, dung mạo vô cùng tinh xảo, yêu mị rực rỡ, đôi mắt xinh đẹp ánh lên tầng hơi nước mờ mịt, trông vừa ướt át vừa mỏng manh, khuôn mặt có má hồng hây hây như thể nhỏ ra máu, khiến cả người cậu toát lên vẻ rực rỡ loá mắt.

Thật khó mà tin nổi đây lại là diện mạo của một con người, cậu thiếu niên này càng giống như thần tiên bước ra từ trong tranh.

Đẹp đến mức chẳng giống người thật, đẹp đến mức lời nói cũng không đủ để diễn tả.

Có lẽ cái gọi là

"một ánh nhìn muôn đời" cũng chỉ giản đơn như thế mà thôi.

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ tại chỗ, ngay cả người đàn ông được gọi là đội trưởng cũng khẽ ngây ra một chút.

Vẫn là người đàn ông cao lớn kia đưa ánh mắt không mấy thiện cảm chắn trước người thiếu niên, người đứng ở cửa mới như bừng tỉnh lại.

Mấy người kia đều đỏ mặt, lúng túng dời ánh mắt đi.

Chỉ có người đàn ông tuấn tú ấy là không hề thất thố như những người khác, chỉ nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, trên mặt không có bao nhiêu biến hóa.

Có lẽ vì bầu không khí trở nên có chút gượng gạo, Tiểu Lục người vừa nãy báo số ho khan một tiếng,

"Người sống sót, tám người."

Những người khác cũng lập tức phản ứng lại, tiếp tục làm những việc đang dang dở, người thì dọn dẹp tang thi, người thì ghi chép.

Sau khi báo xong số người, Tiểu Lục đảo mắt nhìn xung quanh, rồi đỏ mặt bước đến gần bên cạnh Nguyễn Thanh, dưới ánh nhìn âm trầm của Diêm Từ, ghé đầu lại, hạ giọng nói nhỏ:

"Cái đó... cậu, cậu có cần hỗ trợ pháp lý không?"

"Nếu cậu cần, bọn tôi có thể giúp cậu."

Tuy bộ quần áo của cậu thiếu niên này vẫn còn nguyên vẹn trên người, nhưng nhìn tư thế của hai người lúc nãy, hiển nhiên là vừa làm chuyện gì đó không mấy lành mạnh.

Bây giờ là mạt thế (tận thế), chuyện có tự nguyện hay không cũng rất khó nói.

Dù sao thì trong hoàn cảnh tang thi tràn lan như thế này, có được mấy người còn tâm trạng để nghĩ đến chuyện ấy?

Hơn nữa, hiện giờ hôn nhân đồng giới vẫn chưa được nhà nước và xã hội công nhận, những người công khai đồng tính vẫn rất hiếm hoi.

Thế nhưng mạt thế lại khiến lòng người trở nên trần trụi, đầy rẫy những ý niệm nguyên thủy bị bung ra khỏi xiềng xích, không ít người nhân lúc trật tự hỗn loạn mà làm càn.

Con người ấy à, một khi mất đi giới hạn và ràng buộc, sẽ trở thành sinh vật cực kỳ đáng sợ.

Nguyễn Thanh nghe xong lời của Tiểu Lục thì đã hiểu rõ người ta hiểu lầm rồi, nghiêm khắc mà nói thì cậu và Diêm Từ không hẳn là bị ép buộc, mà đúng hơn là một cuộc giao dịch.

Dù thứ trao đổi không phải là tiền, nhưng về bản chất thì chẳng có gì khác nhau.

Nguyễn Thanh cúi đầu trong xấu hổ, cắn môi đầy mất tự nhiên, rồi mới khe khẽ lên tiếng,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!