◎Sờ tôi◎
Nguyễn Thanh nghe thấy lời Diêm Từ nói thì lập tức sững người. Cậu vô thức ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ sửng sốt và không dám tin.
Tựa như không thể tin nổi vào những gì chính mình vừa nghe thấy.
Nhưng hiển nhiên, Diêm Từ không hề nói đùa. Hắn thấy Nguyễn Thanh nhìn qua, liền thản nhiên cất lời: Muốn cứu không?
Nguyễn Thanh: ......
Có lẽ là Diêm Từ nhận ra sự kháng cự ở cậu. Cũng có thể là chính hắn cũng cảm thấy quyết định này hơi quá đáng.
Hoặc là... hắn biết nếu để mình chủ động chạm vào, thì sẽ khó mà dừng lại được.
Giọng hắn thấp trầm, bổ sung thêm:
"Tất nhiên. Cậu sờ tôi cũng được."
Nguyễn Thanh: ......
Hiển nhiên, nếu chủ động chạm vào sẽ giữ được thế chủ động. Mức độ tiếp xúc đến đâu cũng dễ kiểm soát hơn. Thật sự, so với bị sờ thì an toàn hơn rất nhiều.
Dù sao nếu để người khác chạm vào, cậu hoàn toàn sẽ bị đối phương khống chế.
Thậm chí trong mắt người khác, sức chiến đấu của cậu gần như bằng không, căn bản chẳng có tí sức phản kháng nào.
Nhưng dù là lựa chọn nào đi nữa, Nguyễn Thanh cũng không muốn chọn.
Bởi vì cậu không muốn bị sờ, cũng không muốn đi sờ người khác.
Bởi vì nếu là Diêm Từ để bị sờ, thì chắc chắn cũng chẳng trong sạch được bao nhiêu, kiểu gì cũng phải quá trớn một mức hắn mới hài lòng.
Khoảnh khắc đó, Nguyễn Thanh thật sự không muốn lo đến chuyện sống chết của đám người bên ngoài nữa. Dù sao phần lớn người cũng đều ở lại siêu thị rồi.
Người cùng rời đi chỉ có vài ba người mà thôi, cho dù có sụp đổ hình tượng cũng chỉ bị trừ 700 điểm.
Mức điểm đó cậu vẫn chịu nổi.
Nhưng hiện tại cũng không phải chỉ có một lựa chọn là cầu xin Diêm Từ mới cứu được người ngoài.
Cơ thể cậu tuy yếu, nhưng mở khóa thì với cậu mà nói lại cực kỳ đơn giản. Cậu có thể dẫn người vào các căn phòng khác.
Như vậy cũng xem như đã cứu được người, hình tượng thánh mẫu coi như vẫn còn giữ lại được đôi chút.
Còn chuyện vì sao cậu biết mở khóa, chỉ cần viện đại một cái lý do nào đó, chưa chắc đã khiến người ta nghi ngờ.
Vả lại, nếu hình tượng đã chắc chắn sụp rồi, thì chi bằng tiện tay cứu người một lần.
Những người đi theo đều là những người cố gắng muốn sống sót, cũng là những người khi có chuyện ở siêu thị đã không ngần ngại xông lên giúp đỡ. Trong khả năng cứu được, Nguyễn Thanh không muốn trơ mắt nhìn họ đi vào chỗ chết.
Sau khi nghĩ rõ, cậu đưa tay muốn đặt lên cửa: Tôi ra ngoài—
Thế nhưng tay Nguyễn Thanh còn chưa chạm đến cửa, cánh cửa đã bị Diêm Từ ấn lại, đóng sập xuống.
Tay cậu cứ thế khựng lại giữa không trung.
Cậu có khả năng cứu những người đó, không sai. Nhưng điều cậu không ngờ là... Diêm Từ hoàn toàn không định để cậu đi ra.
Cũng chẳng hề để cho cậu bất cứ lựa chọn nào khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!