◎Trong siêu thị có tang thi◎
Người hiểu rõ Thời Thanh đều biết, cậu ấy là kiểu người trừ những lời nói dối thiện ý ra, thì gần như không bao giờ nói dối.
Nhưng bây giờ là chuyện sống còn, lòng người là thứ khó đoán nhất, chẳng ai dám chắc một người lương thiện vì muốn sống mà không trở nên tha hoá.
Bạn học vừa định nói đỡ cho Nguyễn Thanh ngập ngừng chốc lát, cuối cùng chẳng nói thêm lời nào.
Sắc mặt Nguyễn Thanh trắng bệch đi vài phần, cậu siết chặt ngón tay rồi lại buông ra, sau đó gắng gượng nở một nụ cười dịu dàng:
"Vừa nãy tôi có thấy phía sau có một kiểu phòng chứa đồ, có thể tạm nhốt tôi ở đó."
Nguyễn Thanh rất muốn nhân cơ hội này rời khỏi đây, nhưng tang thi vẫn còn đang vây quanh ngoài cửa.
Cửa kính rõ ràng không thể mở ra được.
Dù có mở ra, cậu cũng không trốn thoát được.
Khi vừa rút dao ra, Nguyễn Thanh đã quan sát qua cấu trúc của siêu thị này.
Siêu thị trông như chỉ có cửa chính là lối ra, nhưng thật ra phía sau còn một lối nhỏ.
Chỉ là cửa lối đó đã bị khoá bằng dây xích sắt.
Cánh cửa bị đẩy lệch đi một chút, có thể thấy phía sau là hành lang, hình như dẫn lên các tầng trên của toà nhà.
Cạnh lối đi đó chính là phòng chứa đồ.
Chắc là chỗ cất hàng của siêu thị.
Những người khác nghe vậy ai cũng lộ vẻ dao động, cách này quả thật là phương án ổn thỏa nhất.
Hơn nữa thái độ hợp tác của đối phương cũng khiến họ cảm thấy yên tâm phần nào.
Dù sao nếu thực sự có vấn đề thì sẽ giống như gã đàn ông lúc nãy, cứ ấp úng che giấu.
Tuy vậy, cách ly vẫn là phương án an toàn hơn cả.
Thế nhưng Diêm Từ lại trực tiếp lắc đầu:
"Không cần, kiểm tra xem trên người cậu có vết thương là được."
Nói rồi, Diêm Từ quay sang nhìn Nguyễn Thanh:
"Tôi chỉ lo cho cậu thôi."
"Cậu biết mà, nếu cậu xảy ra chuyện, tôi sẽ phát điên mất."
Tuy giọng Diêm Từ vẫn đều đều, không có chút thay đổi nào, nhưng lời vừa buông ra khiến những người xung quanh đều thấy rùng mình, không ai nghi ngờ chút nào về sự thật trong lời hắn.
Đám sinh viên của Đại học Số 2 càng không cần nói tới. Trước đây từng có một lần Thời Thanh bị người ta vô tình đẩy ngã xuống cầu thang, nếu không nhờ Thời Thanh ngăn lại, Diêm Từ suýt nữa đã đánh đối phương tàn phế.
Từ lần đó trở đi, cả Đại học Số 2 đều hiểu rõ Diêm Từ đáng sợ đến mức nào.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không ai nói thêm gì nữa.
Ngay cả tên du con trẻ tuổi cũng không mở miệng.
Dù sao cách Diêm Từ đề xuất cũng không có gì sai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!