Chương 43: Giá trị hồi sinh dao động

[Cứ giống như, cô ấy đã quay về vậy……]

***

"Các cậu còn nói từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy bố mẹ tớ tới đón, còn nói tớ là một đứa trẻ mồ côi không ai thèm……"

Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm nghẹn ngào của đứa bé, gân xanh trên trán Bùi Ôn Du giật giật, một loại cảm giác phẫn nộ thiêu đốt hừng hực.

Anh hoàn toàn không ngờ mình nhét nhiều tiền như vậy, nhờ chủ nhiệm lớp chăm nom con của mình cho tốt, con mình thế mà vẫn bị bắt nạt tại trường mẫu giáo! Anh càng không nghĩ đến, đứa trẻ học mẫu giáo mới ba bốn tuổi, lại đã có thể nói ra những lời ác độc như vậy với bạn học……

Anh vốn cho rằng là đùa giỡn giữa những đứa trẻ, nhưng thật chất Bùi Dục Kỳ có thể đã bị bắt nạt bằng lời nói từ lâu!

Trong lòng Bùi Ôn Du càng tự trách sâu sắc. Trước giờ anh chưa từng đến đón con, chỉ vì anh không hy vọng cái chân tàn tật của mình bị bại lộ ra nhiều trước mặt bạn học của con, khiến con mình tự ti trước mặt bạn học, cũng không hy vọng phụ huynh khác biết được Bùi Dục Kỳ là con trai của anh.

Anh lo lắng truyền thông bóc sạch quá mức thậm chí là tuồn ra ác ý, sợ cuộc sống của đứa bé bị quấy nhiễu, cũng lo lắng phụ huynh và đứa trẻ khác sẽ nhìn Bùi Dục Kỳ bằng thành kiến —— Bố tàn tật, mẹ mất sớm……

Nhưng lại không ngờ ẩn giấu mình quá mức, ngược lại khiến Bùi Dục Kỳ bị bắt nạt……

Là anh đã sai.

Một bước sai, vạn dặm sai, để đến bây giờ mới ý thức được mình làm nhiều chuyện sai đến thế……

"Bùi tổng, hiện giờ không phát giác ra Thẩm Tuyết có hiện tượng gì đáng nghi. Cô ấy vẫn luôn vô cùng quan tâm và chăm sóc thiếu gia, thiếu gia cũng vô cùng thân mật với cô ấy. Chỉ là……" Người vệ sĩ ghi âm muốn nói lại thôi, "…… Nghe thấy thiếu gia kêu cô ấy là "mẹ"……"

Lúc ban đầu mấy vệ sĩ báo cáo hành vi quá mức thân mật của Thẩm Tuyết với thiếu gia, Chu Khải Hoa thở dài một hơi đêm chuyện bi thảm của Thẩm Tuyết ra nói lại một lần. Bọn họ mới tin, hóa ra cô giáo mới chăm sóc thiếu gia có một người con trai đã mất, vừa hay cùng tên với thiếu gia, cho nên yêu thương thiếu gia như con trai mình sinh ra.

Sau đó, bọn họ liền hợp lý hóa hành vi hết thảy yêu chiều của Thẩm Tuyết đối với thiếu gia.

Nhìn thấy thiếu gia dần dần rạng rỡ, có đôi khi còn sẽ mềm mại ngọt ngào gọi bọn họ là chú, cũng sẽ cảm thấy vui cho Bùi tổng, nhưng…… Chuyện này không đại biểu cho việc Thẩm Tuyết có thể để thiếu gia gọi cô ấy là "mẹ"!

Tuy rằng từng mơ hồ nghe được hai lần, mấy vệ sĩ đều nghi ngờ có phải nghe nhầm rồi không. Nhưng vẫn cảm thấy ắt phải báo cho Bùi tổng biết…… Đặc biệt là đoạn phát ngôn Thẩm Tuyết bảo vệ thiếu gia hôm nay……

Cái cô Thẩm Tuyết này…… Đừng nói thật sự coi mình là mẹ của thiếu gia đấy nhé!

Thiếu gia từ nhỏ đã không có mẹ, nếu có người lợi dụng tình yêu của mẹ khống chế thiếu gia, khiến thiếu gia không thể rời khỏi mình, vậy đối với Bùi tổng mà nói, tuyệt đối là uy hiếp cực lớn!

"Hôm nay vừa vặn ghi âm được một câu." Vệ sĩ nói, lập tức phát đoạn ghi âm này ra.

"Con sợ…… Gây phiền phức cho mẹ……"

Thanh âm trẻ con suy sụp trong ghi âm khiến trái tim Bùi Ôn Du thắt lại từng đợt, anh thấp giọng nói: "Tôi biết rồi. Gửi ghi âm qua cho tôi đi. Vẫn tiếp tục quan sát cô ấy, có hành động kỳ quái nào lập tức thông báo cho tôi biết."

"Đúng thế, đứa bé nhà tôi chính là tự mình đi nhà vệ sinh! Không chỉ tự mình đi nhà vệ sinh, còn tự mình ăn cơm, tự mình ngủ……"

"Con nhà cô không phải trào phúng con nhà tôi ngốc sao…… Rõ ràng còn lớn hơn con nhà tôi, thế mà còn không biết tự mình đi toilet, vậy đứa bé còn ngốc hơn bé con nhà tôi là gì thế?"

—— Con nhà tôi……

Bùi Ôn Du nghe đi nghe lại vài đoạn lời nói, càng nghe càng thấy giống giọng nói ngữ điệu khi tức giận của Tiết Huệ Vũ.

Lúc cô ấy tức giận, âm cuối sẽ cao lên đến quãng tám, càng tức giận, trong giọng nói lại càng mang theo loại châm chọc khiêu khích quái gở này.

Anh tưởng tượng đến cảnh tượng đó, trong đầu không tự chủ hiện ra những lúc cãi nhau với Tiết Huệ Vũ, đột nhiên giống như bị rút hết sức lực ngồi phịch ở trên giường.

Huệ Vũ…… Sẽ không đứng ra bảo vệ con trai của bọn họ……

Càng không dùng từ "con nhà tôi" đầy yêu chiều như vậy để hình dung về con bọn họ……

Trước khi chết cô ấy còn dùng câu từ ghét bỏ coi anh và con như gánh nặng và phiền toái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!