[Bố ơi, ngày của bố vui vẻ!]
***
Sau khi mua một tấm thiệp chúc mừng hoạt hình nhỏ trở về nhà, Bùi Dục Kỳ bắt đầu hết sức chuyên chú vẽ nguệch ngoạc lên tấm thiệp.
Hiện tại Bùi Dục Kỳ chỉ biết vẽ nguệch ngoạc, còn chưa biết viết chữ, trước đây khi học viết tên của mình đều dựa vào kiểu dáng mà đồ theo bức vẽ. Vậy nên, sau khi hỏi mẹ về những chữ mình muốn viết, bé dựa vào những chữ mẹ đã viết rồi đồ lại y chang kiểu dáng.
Vốn dĩ Tiết Huệ Vũ tưởng rằng Bùi Dục Kỳ đồ một chút là ổn rồi, nhưng mãi đến khi cô làm xong cơm tối, vẫn còn thấy bé ngồi trước chiếc bàn nhỏ của mình, khắc khổ nằm rạp trên mặt bàn.
Tiết Huệ Vũ nhẹ nhàng đến gần, liền thấy trên tờ A4 vốn dĩ trống trải, viết chi chít đầy chữ.
Không phải lời bé muốn đưa cho bố đầy chi chít một trang, mà là những chữ giống nhau cứ được viết lặp đi lặp lại.
Bé chau đôi mày nhỏ luyện tập thật nhiều lần, hiển nhiên món quà đầu tiên tặng bố nên muốn cố gắng viết càng đẹp hơn một chút.
Tiết Huệ Vũ lẳng lặng đứng sau lưng quan sát bé.
Mặc dù chữ nguệch ngoạc non nớt, nhưng Tiết Huệ Vũ lại cảm thấy từng nét bút đều tròn vo giống như trái bưởi vậy, mượt mà đáng yêu, còn một số từ có nét phức tạp thì thực sự bị tô thành một vòng, vì bé sợ bố không hiểu, còn âm thầm ghi bính âm trên tấm thiệp.
Nhìn thấy bé nghiêm túc chuẩn bị như vậy, Tiết Huệ Vũ quả thật không nỡ nói, bố con căn bản không nhìn thấy đâu……
Sau khi nhét tấm thiệp nhỏ vào phong thư, trên mặt Bùi Dục Kỳ khó nén một loại phấn khởi vì bố mà tự mình chuẩn bị một món quà, đó cũng là món quà đầu tiên trong đời mà bé chuẩn bị cho người khác.
Vừa quay đầu liền thấy mẹ không biết đã đứng sau lưng bé từ lúc nào, bé có chút ngượng ngùng đưa tấm thiệp chúc mừng cho mẹ.
"Mẹ, con viết xong thiệp rồi nè……" Dáng vẻ cầu khen ngợi mà nhìn Tiết Huệ Vũ.
Tiết Huệ Vũ không nhận, vẻ mặt dịu dàng nói: "Đi ăn cơm trước thôi, cơm nước xong thì tự mình tặng cho bố."
Bánh bao nhỏ đang tràn đầy hưng phấn bỗng cả kinh, đôi mắt cũng trợn tròn: "Con…… Con sao?"
"Đúng vậy!" Tiết Huệ Vũ điểm lên chóp mũi bé, cười nói, "Nếu mẹ tặng cho bố con, sẽ không còn là quà trong ngày của bố nữa. Bố của con chứ đâu phải bố của mẹ…… Tất nhiên phải do con tặng cho bố rồi."
Nói cũng có lý nhỉ, bé con nhất thời không thể phản bác.
Bé nhìn phong thư trong tay, sự phấn khởi ban nãy hoàn toàn biến thành nôn nóng và lo âu, cảm giác tự ti và thiếu tự tin đè nặng lên đôi vai nhỏ gầy của bé.
Bé nghiêng đầu, do dự hỏi: "Bố…… Phải chăng sẽ không thích…… Phải chăng sẽ không chịu nhận không……"
"Con cũng chẳng phải con giun trong bụng bố, đừng luôn cố gắng phỏng đoán tâm tư của bố con!" Thấy bé con nhà mình bị Trịnh Tuệ Văn tẩy não nghiêm trọng, Tiết Huệ Vũ lập tức lắc đầu, chỉnh chiếc đầu nhỏ đang nghiêng của bé lại ngay ngắn nói, "Hơn nữa ai mà không thích quà chứ…… Bố con lớn như vậy rồi mà lần đầu tiên mới nhận được quà của bố, con nói xem bố có vui không?"
"Nếu mẹ là bố con, chắc chắn sẽ kiêu ngạo đến chết mất, ngay lập tức đăng tải lên vòng bạn bè để khoe khoang rằng mình có một bé con thông minh lanh lợi tri kỷ hiếu thảo ngoan ngoãn đó! Thế nên con ấy hả, chỉ cần dũng cảm lên là được!"
Lời tán dương liên tiếp của Tiết Huệ Vũ khiến trái tim Bùi Dục Kỳ lâng lâng, nghĩ đến người bố luôn hung dữ nghiêm nghị của bé cũng sẽ khen bé, gần gũi bé, yêu thích bé như thế, hôm đó bé nhiệt tình xử lý sạch một bát cơm lớn!
Trong phòng ngủ trên tầng ba, Bùi Ôn Du và Chu Khải Hoa đang mở cuộc họp bằng giọng nói, chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân bạch bạch bạch truyền đến.
Đây là tiếng bước chân đặc trưng của trẻ con.
Trong ba năm qua, Bùi Ôn Du rất ít khi nghe thấy Bùi Dục Kỳ rời khỏi phòng, hiếm khi nghe thấy được tiếng bước chân hăng hái và nhanh nhẹn như vậy.
Mà gần đây, dù Bùi Dục Kỳ thường xuyên ra ngoài, nhưng trước giờ chưa từng lên tầng ba.
Trước đây Bùi Ôn Du vẫn luôn lo âu, con đã sớm không còn tự kỷ rúc trong góc phòng nữa, chẳng may ồn ào ầm ĩ muốn tới gặp anh, anh phải làm sao mới có thể che giấu việc mình bị mù, sau này chỉ biết thở dài vì vốn dĩ con cũng chẳng gần gũi thân cận với anh, bây giờ lại hoàn toàn bị Thẩm Tuyết bắt mất trái tim, e là chẳng hề nghĩ đến việc lo lắng cho người bố vẫn đang dưỡng bệnh trên tầng ba.
Mỗi lần nghe thấy tiếng vui đùa ầm ĩ từ vườn hoa truyền đến, trong lòng anh bất lực đành chịu, may mắn là bé con ngày càng cởi mở vì có Thẩm Tuyết ở bên bầu bạn, nhưng theo thời gian dần trôi, nhận thấy Bùi Dục Kỳ cũng không thèm đến thăm mình, nội tâm khó tránh khỏi hơi mất mát, còn có một cảm giác tự trách sâu sắc……
Một người xa lạ chỉ ở bên bé con vài ngày cũng có thể khiến Bùi Dục Kỳ hoạt bát vui vẻ như một đứa trẻ bình thường, vậy trong ba năm rưỡi này anh đã làm gì vậy……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!