Chương 35: Mẹ bế

[Trời ạ! Bé con mới ba tuổi rưỡi đã muốn học cách thả thính mẹ rồi!]

***

Trên đường về nhà, bởi vì có mẹ ở bên mà Bùi Dục Kỳ ghé vào cửa sổ tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, không còn sợ hãi co rút lại nữa, mới giật mình nhận ra rằng thế giới bên ngoài đầy màu sắc hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của bé.

"Mây…… Xe…… Điện…… Dây…… Trụ……Đỏ…… Xanh…… Đèn……" Bùi Dục Kỳ kích động chỉ vào những thứ mình thấy bên ngoài cửa sổ, mỗi khi nói xong một cái, giống như một chú cún đang vẫy đuôi chờ được khen ngợi, bé nhìn Tiết Huệ Vũ một cách háo hức, Tiết Huệ Vũ thấy bé nhìn thấy gì cũng tò mò, bèn nhìn theo tầm mắt của bé để dạy từng cái một.

Khi sắp đến biệt thự, cô nhìn thấy một chú chó con đang được dắt đi, Tiết Huệ Vũ chỉ tay và nói: "Đây là con chó."

Cô vừa dứt lời, lại nhìn thấy chú chó nhỏ ấy đang vểnh chân sau đi tiểu dưới gốc cây, bé con mười vạn câu hỏi vì sao lập tức hiếu kỳ nói: "Chó…… Cũng là…… Đứng…… Xi xi…… Sao?"

"Chó cũng phân giới tính……" Tiết Huệ Vũ còn chưa nói xong, đã thấy Bùi Dục Kỳ sốt sắng đáp lời: "Con biết! Con biết! Con là con trai, con cũng đứng…… Xi xi……"

Tiết Huệ Vũ ngạc nhiên vì bé con đã có nhận thức về giới tính, còn có thể suy một ra ba liên tưởng đến mình, cô cười tủm tỉm hỏi: "Vậy hãy đoán xem con chó này là……?"

Bùi Dục Kỳ vô cùng khẳng định: "Cẩu nam nhân (Đàn ông chó)."

Tiết Huệ Vũ nghi ngờ mình nghe lầm:???

Bùi Ôn Du đang ngồi trước nghe lén:!!! Rốt cuộc đang dạy thằng bé cái gì thế!

Tiết Huệ Vũ đỡ trán nói: "Dục Kỳ, giới tính của động vật được chia thành đực và cái, sau này con không thể nói ba chữ mà con vừa mới nói đâu……"

Đầu nhỏ của Bùi Dục Kỳ choáng váng, cái hiểu cái không gật đầu. Nhưng nghĩ lại không biết bao nhiêu lần tình cờ nghe được từ trong miệng mẹ cái "từ" để miêu tả về bố này, nhịn không được hỏi ra tiếng: "Cẩu nam nhân là có ý nghĩa gì ạ?"

"Đó là mô tả người đàn ông có những đặc điểm của một con chó." Tiết Huệ Vũ uyển chuyển nói.

Bùi Dục Kỳ giật mình, trong truyện cổ tích chó đồng nghĩa với lòng trung thành, hóa ra mẹ đang khen bố!

Nhưng tại sao mẹ luôn nghiến răng khi khen bố, bộ não bé nhỏ của Bùi Dục Kỳ cảm thấy khó hiểu.

Cuối cùng cục cưng lại tò mò hỏi tiếp: "Thằng nhãi ranh…… Cũng là đang nói…… Về người giống như một chú thỏ nhỏ nhanh nhẹn ạ?"

Mẹ vẫn luôn gọi bé là "Bé con", thỏ thỏ đáng yêu cộng với bé con chắc là có ý siêu cấp đáng yêu nhỉ?

(*) Cụm từ trong đó là thỏ, là bé con, nhưng ghép vào chung lại là "thằng nhãi ranh", mang ý mắng chửi.

Tiết Huệ Vũ cau mày ngay lập tức, cả khuôn mặt nghiêm lại: "Từ thằng nhãi ranh này, con nghe ai nói?"

Bùi Dục Kỳ không hiểu vì sao mẹ lại giận, nhỏ giọng nói: "Là…… Dì Trịnh ạ……"

Bùi Ôn Du nghe vậy, cũng cau chặt mày lại.

"Thằng nhãi ranh này có hai ý nghĩa, nó thể hiện một loại giọng điệu yêu chiều của người lớn dành cho người có vai vế thấp hơn, nhưng ý chửi bới mắng nhiếc lại chiếm phần nhiều, để chỉ những đứa trẻ khó ưa, thiếu lễ phép."

Bùi Dục Kỳ suy sụp ngay lập tức, quả nhiên là dì Trịnh đang mắng bé……

Tiết Huệ Vũ lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang gục xuống của bé, nói: "Nhưng Dục Kỳ của chúng ta sao có thể là thằng nhãi ranh được chứ, con là tâm can bảo bối của mọi người —— bé con ngoan ngoãn cực kỳ quý giá!"

Tâm! Can! Bảo! Bối!

Bé! Con! Ngoan! Ngoãn!

Hai mắt Bùi Dục Kỳ lập tức sáng lên, cứ long lanh như vậy cả đoạn đường.

Mình là bé ngoan của mẹ ư! Vậy ư ——!

Bùi Ôn Du đang ngồi ở hàng ghế đầu vẻ mặt dịu lại, lẳng lặng nghe đoạn đối thoại phía sau, hơi đăm chiêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!