[Như ngày hôm nay! Làm một cục cưng dũng cảm!]
***
Năm ngày sau khi Bùi Ôn Du tỉnh lại, trừ ngày đầu tiên gặp qua một lần, thì Tiết Huệ Vũ không thể đi vào phòng bệnh của anh lần nữa.
Từ hệ thống biết được, ngay ngày Chu Khải Hoa nhận được sơ yếu lý lịch của cô liền ủy thác cho công ty thứ ba kiểm tra đối chiếu tư liệu về "Thẩm Tuyết". Sau khi trừ 1 điểm hồi sinh, đã giúp cô giả mạo một phần báo cáo điều tra.
Sơ yếu lý lịch cá nhân không có kinh nghiệm làm việc, chính là vì sợ rằng càng viết càng nhiều sơ hở, dù sao thì cô thật sự không có kinh nghiệm làm việc nào khác ngoài múa ba lê……
Mãi đến sáng ngày thứ sáu, Chu Khải Hoa cầm hợp đồng hoàn chỉnh chính thức ký hợp đồng lao động với Tiết Huệ Vũ.
Thời gian hợp đồng là ba năm, thời gian thử việc một tháng, bảo mẫu tại nhà, lương hàng tháng là mười ngàn. Chủ yếu chăm sóc lo liệu cho cuộc sống của Bùi Dục Kỳ, bao gồm một ngày ba bữa cơm và giáo dục giai đoạn đầu, mọi chi phí có thể báo cáo để được thanh toán.
"Thư kí Chu, hợp đồng của tôi là ba năm, nếu tôi thông qua kỳ thử việc, xin hỏi có ảnh hưởng đến công việc của dì Trịnh không?" Tiết Huệ Vũ tỏ vẻ lo lắng nói: "Vốn dĩ bởi vì tôi không cẩn thận làm dì Trịnh bị thương mới phải tiếp nhận công việc của dì ấy, không ngờ lại biến thành công việc chính thức, sợ bà ấy sẽ hiểu lầm……."
"Thẩm tiểu thư yên tâm, dì Trịnh vẫn còn trong hạn hợp đồng, đến lúc đó sẽ phân chia công việc khác cho dì ấy." Chu Khải Hoa ngoài miệng nói như thế, nhưng thật ra đã biết, sau khi Trịnh Tuệ Văn đến hạn Bùi tổng đã không định gia hạn hợp đồng thêm nữa.
Thậm chí sau khi nhận được báo cáo nhập viện của Bùi Dục Kỳ, còn nổi lên lòng nghi ngờ đối với Trịnh Tuệ Văn, một vài chỉ số của Bùi Dục Kỳ rất thấp, suy dinh dưỡng nặng, nếu phát hiện thêm vấn đề, có thể bị đuổi việc sớm và khởi tố. Đương nhiên những chuyện này không cần nói với Thẩm Tuyết.
Hắn dặn dò nói: "Cô Thẩm, cô cũng không hẳn hoàn toàn tiếp nhận công việc của dì Trịnh. Dì Trịnh ban đầu còn phụ trách cuộc sống hàng ngày của Bùi tổng, nhưng sau khi xuất viện lần này, Bùi tổng đã có hộ lý chuyên môn chăm sóc, cũng cần nằm trên giường một thời gian dài, vậy nên phải tránh không được đi lên tầng ba nơi Bùi tổng ở, quầy rầy sự nghỉ ngơi của Bùi tổng.
Cô Thẩm chỉ cần toàn tâm toàn ý chăm sóc Dục Kỳ là được."
"Trang cuối cùng của hợp đồng cũng cần phải ký một thỏa thuận giữ bí mật. Trong nhà Bùi tổng có chuyện gì đều cần giữ bí mật, không được phép do thám những bí mật thương mại về công việc của Bùi tổng. Sau khi giải trừ hoặc chấm dứt hợp đồng lao động, bên B cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt chế độ bảo mật của bên A, không được công khai bất cứ bí mật gì mà chưa được công chúng biết."
Chu Khải Hoa chỉ vào thỏa thuận bí mật, đọc nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Nếu bên B vi phạm bất kỳ điều khoản nào của hợp đồng này, bên B sẽ phải trả cho bên A một khoản tiền phạt là một triệu trong một lần. Nếu hành vi vi phạm hợp đồng của bên B tạo ra thiệt hại cho bên A, ngoài việc bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, bên B còn phải chịu các trách nhiệm tương ứng."
"Một triệu?" Tiết Huệ Vũ giả vờ kinh ngạc, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng.
Bùi Ôn Du mù, cần người chuyên môn chăm sóc nên phải ký một thỏa thuận bí mật, vi thế hạn chế cô lên tầng ba. Nhưng khó mà đề phòng cho được, chẳng may cô không cẩn thận phá vỡ bí mật này. Vậy để bịt miệng cô, nhất định phải dùng một số tiền vi phạm hợp đồng kếch xù để kìm hãm cô.
Chu Khải Hoa cũng biết một triệu này rất khoa trương, nhưng vẫn gật gật đầu nói: "Trong nhà Bùi tổng có nhiều hợp đồng thương mại quan trọng, đồng thời sẽ tổ chức họp tại nhà trong thời gian dưỡng bệnh, có một vài đối thủ cạnh tranh sẽ đến mua chuộc, cho nên khi làm việc ở nhà Bùi tổng, phải ký thỏa thuận giữ bí mật, đảm bảo không tiết lộ bất kỳ bí mật nào của Bùi tổng.
Về phần số tiền vi phạm hợp đồng, chỉ cần cô Thẩm tuân thủ thỏa thuận bảo mật này, đương nhiên không cần lo lắng."
Không đợi Chu Khải Hoa nói xong, Tiết Huệ Vũ không chút do dự nào ký tên, cô cười nói: "Tôi không có hứng thú với bí mật của Bùi tiên sinh, công việc của tôi là chăm sóc Dục Kỳ."
Tuy nói là nói như vậy, nhưng trong lòng Tiết Huệ Vũ lại dấy lên lo lắng.
Cô bị hạn chế không thể lên tầng ba, Bùi Ôn Du cũng có hộ lý chuyên nghiệp chăm sóc, vậy thì ngày thường không có cách nào gặp anh rồi.
Vậy mà cô còn nghĩ rằng khi bé con gọi cô bằng mẹ sẽ có thể khiến Bùi Ôn Du chú ý, cùng lắm thì cũng nên nghi ngờ một chút chứ, ai ngờ từ mẹ trong miệng bé con lại bị hệ thống trực tiếp che chắn biến thành "Cô giáo", ở trước mặt mọi người, bé con vẫn luôn gọi cô là "Cô giáo!"
Kế hoạch để bé con lưu loát nói cho bố mình biết hiển nhiên sẽ không còn khả thi.
Trường hợp tệ nhất là Bùi Ôn Du vẫn bị mù, không thể tiếp xúc cũng không thể nhìn thấy, khiến cho khả năng nhiệm vụ của cô thất bại là rất cao……
Tiết Huệ Vũ không thể không tính toán đến điều tồi tệ nhất. Nếu trong vòng một trăm ngày không thể hoàn thành nhiệm vụ hồi sinh, ít nhất phải đảm bảo rằng Bùi Dục Kỳ lớn lên hạnh phúc trong một môi trường đầy tình yêu thương.
Bùi Ôn Du, không thể trông cậy nhiều vào người này.
Đàn ông mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây! Dù anh đã thay đổi vận mệnh ban đầu và sống sót, nhưng nhìn thái độ dù chỉ một chút cũng không thèm quan tâm đến con của anh, hơn nữa còn có khả năng bị mù suốt đời, Tiết Huệ Vũ thật sự rất khó tin tưởng một mình anh có thể nuôi dưỡng con thật tốt.
Bùi Dục Kỳ cũng tuyệt đối không thể rơi vào tay Hạ Lan Chi.
Kế hoạch duy nhất có thể tính đến là tìm một người mẹ kế tốt bụng……
Nhưng nếu Bùi Ôn Du bị mù cả đời, thì có người phụ nữ nào đồng ý gả đến đây làm bảo mẫu chứ, ngược lại tám chín phần mười chỉ đến vì tài sản. Chỉ sợ cũng giống Hạ Lan Chi và Đổng Lệ Mai, lén lút ngược đãi bé con.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!