[Sợ bị cục cưng nhìn thấy, không muốn khiến bé lo lắng.]
***
[Giá trị hồi sinh: 13/100]
Tiết Huệ Vũ vốn nghĩ giá trị hồi sinh rất khó kiếm được, không ngờ ở chung với Bùi Dục Kỳ nửa ngày, giá trị hồi sinh giống như lắp tên lửa vậy, tăng đến 13 điểm, nếu vẫn duy trì thế này chẳng phải năm ngày nữa sẽ đạt được 100 điểm hồi sinh rồi sao?!
Không hổ là áo bông nhỏ tri kỷ mà mẹ yêu thương!
Tiết Huệ Vũ vui vẻ suy nghĩ, buổi tối sau khi dỗ Bùi Dục Kỳ ngủ bèn gọi hệ thống, liền nghe được hệ thống giải thích một cách máy móc:[Ký chủ, giá trị hồi sinh nhận được từ trên người mỗi người đều có giới hạn.]
Tiết Huệ Vũ cũng biết nhổ lông trên cùng một con dê là không thể, nhưng Bùi Ôn Du hôn mê mãi vẫn chưa tỉnh, khiến cô muốn thu hoạch một chút giá trị hồi sinh trên người anh cũng không có cách nào.
Hơn nữa Đổng Lệ Mai nói đại não Bùi Ôn Du tổn thương tương đối nghiêm trọng, có thể hôn mê đến vài tháng, thậm chí là vài năm……
Cô buồn bực hỏi:[Liệu Bùi Ôn Du sẽ không trở thành người thực vật chứ……? Anh ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi đúng không……?]
Tiết Huệ Vũ lo lắng như vậy, không chỉ bởi vì cô chỉ có thời hạn một trăm ngày, mà là nếu Bùi Ôn Du thực sự hôn mê hết một trăm ngày, thì nhiệm vụ hồi sinh của cô trực tiếp coi như xong. Điều quan trọng hơn là chẳng may cô không hồi sinh thành công, mà Bùi Ôn Du lại trở thành người thực vật, chuyện cô lo lắng là liệu con của bọn họ có thể một lần nữa đi theo con đường của nhân vật phản diện trong nguyên tác truyện hay không……
Bởi vì Tiết Huệ Vũ đã thay đổi nguyên tác, nên hệ thống cũng không thể biết cụ thể khi nào Bùi Ôn Du sẽ tỉnh lại.
Nhưng sau khi Tiết Huệ Vũ dò hỏi, hệ thống đã kiểm tra dữ liệu thể chất của Bùi Ôn Du và cho biết:[Bệnh nhân hôn mê nặng cần ý chí mãnh liệt mới có thể sống sót. Về phương diện này, sóng điện não của Bùi Ôn Du rất yếu, thiếu ý chí sống sót. Mà thời gian càng kéo dài thì xác suất có thể tỉnh lại ngày càng thấp. Nếu không thể tỉnh dậy sớm, quả thực khả năng trở thành người thực vật là rất lớn.]
[Gì cơ?!]Tiết Huệ Vũ đột nhiên bật dậy khỏi giường.
Thiếu ý chí sống sót còn không phải là không có khát vọng sống sao?!
Tiết Huệ Vũ quả thật tức đến hộc máu! Mình thì cực khổ kéo cơ thể lạnh băng của anh ta từ dưới sông cứu lên! Còn anh ta thì hay rồi! Trực tiếp không có Khát! Vọng! Sống!
Nắm đấm của Tiết Huệ Vũ vì tức giận muốn nổ tung mà trở nên cứng ngắc!
Sau khi rón rén rời khỏi phòng bệnh của Bùi Dục Kỳ, xác nhận bây giờ trong phòng Bùi Ôn Du không có ai trông coi, Tiết Huệ Vũ nghẹn một bụng tức giận đùng đùng lao về phía phòng anh.
Trong cơn giận dữ hoàn toàn không ý thức được, vì sao trong phòng Bùi Ôn Du lại không có người!
"Bùi Ôn Du, anh thật sự muốn trở thành người thực vật sao? Rõ ràng anh đã đồng ý sẽ chăm sóc cho con thật tốt, lời hứa trong miệng anh là như thế này sao?"
Sau khi tiến vào phòng bệnh, Tiết Huệ Vũ chỉ thấy Bùi Ôn Du đang lẳng lặng nằm trên giường, vẻ mặt tái nhợt.
Anh đeo máy thở oxy, ngón trỏ kẹp dụng cụ đo điện tâm đồ, mà trên màn hình cạnh giường cho thấy nhịp tim, nhịp thở, huyết áp, nồng độ oxy trong máu,… của anh yếu ớt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Chết chính là sinh mệnh đi đến điểm kết thúc, cô hao hết sức lực muốn sống lại, mà anh lại khăng khăng muốn chết!
"Anh đặt tay lên ngực tự hỏi xem mình đã làm được gì? Con đã ba tuổi rồi mà vẫn chưa biết nói, anh có biết con vẫn luôn bị Trịnh Tuệ Văn bỏ thuốc không? Anh nhẫn tâm bỏ con mà rời đi như vậy sao? Anh nhẫn tâm để con bị những người gọi là thân thích ấy tùy ý bắt nạt như vậy ư? Để lại một đống lớn cục diện rối rắm, rồi cứ đi như vậy? Anh có biết sau khi anh chết, Bùi Dục Kỳ lớn lên sẽ trở thành người như thế nào không? Nếu anh còn có một chút lương tâm thì mau tỉnh lại cho tôi!
Mau tỉnh lại ngay, anh có nghe thấy không?"
Tiết Huệ Vũ giận đến mức nói năng xằng bậy, hận không thể túm lấy bả vai của Bùi Ôn Du mà lay anh tỉnh, nhưng sợ những lời này bị người khác nghe được, nửa đêm khuya khoắt, cô hạ giọng xuống nghiến răng nghiến lợi nói bên tai Bùi Ôn Du!
Không phải nói những người hấp hối có thể nhận thức được hết những chuyện xảy ra xung quanh họ hay sao? Bùi Ôn Du, anh tốt nhất nên tỉnh lại ngay lập tức cho tôi và tự mình giải thích rõ ràng cho tôi biết trong ba năm rưỡi qua anh rốt cuộc đã làm gì!
"Nếu anh cứ dám chết như vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh yên! Tôi có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho anh!"
Lúc hệ thống nhắc nhở cô có người đến gần, sau khi Tiết Huệ Vũ hung dữ ném xuống một câu cảnh cáo, liền thấy không kịp chạy thoát, chỉ có thể lén trốn vào trong toilet.
Bởi vì hoảng loạn chạy trốn nên Tiết Huệ Vũ không chú ý rằng trong lúc cô đang lén lút trốn đi, những ngón tay của Bùi Ôn Du đang nằm thoi thóp trên giường bệnh khẽ run lên vì lời cảnh cáo dữ dội của cô.
Sau khi Tiết Huệ Vũ trốn đi thì nhìn thấy một gã bác sĩ đeo khẩu trang mặc áo blouse trắng đi đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!