[Bé muốn bảo vệ mẹ!]
***
Quả nhiên! Bụng dạ khó lường!
Đổng Lệ Mai nhìn thấy người phụ nữ tên Thẩm Tuyết xung phong đứng ra nhận việc trong lòng nghiến răng nghiến lợi, vội vàng ngắt lời nói: "Thư ký Chu, tuy rằng vị Thẩm tiểu thư này cứu Bùi tổng một mạng, nhưng rốt cuộc không biết rõ lai lịch, cô ấy cũng không giống người chuyên nghiệp. Nếu thật sự muốn đổi bảo mẫu mới, nhất định phải cân nhắc, việc điều tra bối cảnh vô cùng quan trọng!
Phải tìm người làm việc lưu loát thành thật chăm trẻ em tỉ mỉ chuyên nghiệp mới được……"
Đổng Lệ Mai nhấn mạnh hai chữ "Thành thật" vì sợ Chu Khải Hoa hồ đồ không đoán được rắp tâm của Thẩm Tuyết, Trịnh Tuệ Văn cũng mạnh mẽ gật đầu nói: "Thư ký Chu, bảo mẫu của nhà họ Bùi không chỉ có yêu cầu chăm sóc thiếu gia, mà sinh hoạt hằng ngày của Bùi tổng cũng cần phải lo liệu, bữa cơm và quần áo của Bùi tổng đều do tôi rửa giặt. Đây không phải chỉ có mỗi chuyện chăm sóc một đứa bé…… Mà sau khi Bùi tổng tỉnh lại còn cần mấy tháng điều trị phục hồi, khi đó hành động bất tiện cần người ở bên chăm sóc. Ba năm trước tôi từng chăm sóc cho Bùi tổng, tôi biết rõ phải làm thế nào…… Phải kỳ lưng, còn phải bôi thuốc……"
Chăm sóc cho Bùi tổng ba năm trước là do một hộ lý nam chuyên nghiệp, Trịnh Tuệ Văn chỉ là hỗ trợ giúp việc.
Nhưng bà ta cố ý nói khoa trương như thế, chính là muốn cho Thẩm Tuyết biết khó mà lui. Cho nên giờ phút này, bà ta lắc đầu ấp a ấp úng nói: "Thẩm tiểu thư quá trẻ, thật sự không thích hợp cho lắm…… Trai đơn gái chiếc, Bùi tổng chắc chắn cũng sẽ cảm thấy xấu hổ……"
Chu Khải Hoa bị Đổng Lệ Mai cùng Trịnh Tuệ Văn cô một câu tôi một câu nói đến có chút đau đầu, nhưng hắn cũng không dám đổi bảo mẫu mới một cách dễ dàng như vậy.
Trong ba năm rưỡi này, Bùi tổng vẫn luôn giữ lại tất cả mọi thứ trước khi Tiết tổng ra đi. Mà Trịnh Tuệ Văn là bảo mẫu do Tiết tổng mời đến sau khi kết hôn, lúc đó tìm bảo mẫu Tiết tổng đã đổi liên tiếp vài người, cuối cùng mới chọn trúng Trịnh Tuệ Văn người bảo mẫu vàng này, người bắt bẻ như thế, cũng cảm thấy Trịnh Tuệ Văn làm công việc nội trợ nhanh nhẹn sạch sẽ, nấu cơm cũng không tồi, chắc hẳn là thật sự tốt.
Mà con gái của bà dưới sự tài trợ tiền bạc của Tiết tổng được tiếp tục đi học tại trường danh giá, sau đó cũng biết báo đáp ân tình nên vẫn luôn chăm sóc cho Bùi tổng trong khoảng thời gian bị thương nặng nằm viện.
Nhưng sau này, lúc Bùi tổng đột nhiên kêu hắn thông báo tuyển dụng bảo mẫu mới, hắn mới ý thức được con gái Đổng Lệ Mai của Trịnh Tuệ Văn có tâm cơ muốn tiếp cận Bùi tổng.
Luôn có một vài cô gái trẻ cho rằng mình làm việc ở công ty là có thể quyến rũ được Bùi tổng, nên tìm đủ mọi cách để tạo ra cơ hội vô tình gặp gỡ, mà Bùi tổng mỗi lần phát giác được đều sẽ nhanh chóng vạch rõ khoảng cách, nên sa thải thì sa thải, không nên nhìn thì không nhìn, nhất là sau khi kết hôn đã xây lên một bức tường đồng vách sắt không cho người khác có bất kỳ cơ hội nào.
Nhưng sau sự cố lần đó, Bùi tổng đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng bi thương, nằm đến nửa năm cả người đều suy sụp không còn tinh thần, nên không chú ý tới những trò xiếc lấy danh nghĩa trông nom kia của Đổng Lệ Mai. Dù sao thì lúc đó Đổng Lệ Mai mới năm ba đại học, trong mắt mọi người vẫn là một cô em gái nhỏ.
Đợi đến nửa năm sau, khi Bùi tổng nhận ra được tâm ý của Đổng Lệ Mai nên muốn sa thải Trịnh Tuệ Văn, lại bị Trịnh Tuệ Văn vừa khóc lóc vừa ầm ĩ nói đã ký hợp đồng ba năm với Tiết tổng nên không thể vô cớ sa thải bà ta, hơn nữa bà ta làm bảo mẫu, làm người chăm sóc lúc ở cữ, làm người chăm con đều rất tận tâm tận lực, chăm sóc đứa bé tận tình chu đáo, cũng có tình cảm lưu luyến không rời với đứa bé……
Bùi tổng đương nhiên sẽ không bị lời nói này của bà ta thuyết phục, nhưng cũng không vạch trần trước mặt bọn họ, chỉ là lúc ấy đổi mấy người bảo mẫu để trông nom Bùi Dục Kỳ, nhưng Bùi Dục Kỳ vẫn luôn một mực khóc ầm ĩ không ngừng chỉ có thể bất đắc dĩ giữ lại Trịnh Tuệ Văn.
Mà hắn cũng cho rằng Bùi tổng mặt lạnh đã khiến Đổng Lệ Mai biết khó mà lui, trong mấy năm nay Đổng Lệ Mai cũng không phải không quen bạn trai nào khác, vậy nên sau này Bùi tổng không nhắc lại chuyện đổi bảo mẫu nữa, nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dạng xung phong nhận việc chăm sóc Bùi tổng này của Đổng Lệ Mai, có thể thấy được sau khi biết Bùi tổng nắm quyền Bùi gia cô ta lại mặt dày mày dạn sán đến!
Chu Khải Hoa không thích Đổng Lệ Mai tâm cơ dù chỉ một chút.
Rõ ràng là dựa vào Tiết tổng tài trợ mới có tất cả mọi thứ của cô ta ngày hôm nay, nhưng cô ta lại vào lúc hài cốt của Tiết tổng còn chưa lạnh đã bắt đầu đào góc tường nhà Tiết tổng. Nếu lúc sinh tiền Tiết tổng biết cô sinh viên mình từng giúp đỡ là loại sói mắt trắng như thế, không biết có hối hận vì đã thuê dùng và tài trợ cho hai mẹ con bọn họ hay không.
Đương nhiên, mặc dù ý thức được Đổng Lệ Mai còn chưa hết hy vọng đối với Bùi tổng khiến Chu Khải Hoa có ý kiến rất lớn đối với cô ta, nhưng bây giờ, Trịnh Tuệ Văn đã làm bảo mẫu tại gia ở nhà họ Bùi suốt năm năm, bất luận là đối với thói quen sinh hoạt của Bùi tổng hay là đối với Bùi Dục Kỳ đều rõ như lòng bàn tay, hơn nữa Bùi Dục Kỳ thiếu khuyết cảm giác an toàn, rủi ro khi đổi bảo mẫu thật sự quá lớn…… Dưới loại tình huống này, hắn làm sao dám trong thời gian Bùi tổng trọng thương hôn mê mà dễ dàng đổi Trịnh Tuệ Văn đi được!
Tương tự, hành vi tích cực tự tiến cử của Thẩm Tuyết cũng khiến Chu Khải Hoa nảy sinh không ít hoài nghi.
Bởi vì tuổi tác của vị Thẩm tiểu thư này quả thật rất trẻ, ở độ tuổi như hoa như ngọc thế này làm việc gì chẳng tốt, thế nhưng lại tiến cử mình làm bảo mẫu cho Bùi Dục Kỳ trước mặt mọi người!? Còn là dưới tình huống hắn đã đưa cho cô một tấm thẻ.
Chu Khải Hoa vốn cảm thấy biết ơn và tín nhiệm bởi vì cô là ân nhân cứu mạng của Bùi tổng, trái tim tức khắc lạnh lẽo hẳn đi, chỉ sợ lại là một Đổng Lệ Mai khác vì để tiếp cận Bùi tổng mà trăm phương nghìn kế cắm rễ ở Bùi gia!
Tim khẽ trầm xuống, Chu Khải Hoa đè thấp giọng nói: "Xin lỗi cô Thẩm, tôi không có quyền đổi bảo mẫu mới…… Hơn nữa dì Trịnh nói đúng, bảo mẫu của nhà họ Bùi không chỉ chăm sóc cho mỗi một mình Bùi Dục Kỳ, tuổi tác của cô đích thật cũng không phù hợp đảm nhiệm công việc này……"
"Thật xin lỗi, là tôi mạo muội rồi……" Tiết Huệ Vũ cụp mi xuống nói, "Hôm nay lúc lần đầu tiên nhìn thấy Dục Kỳ, tôi liền có một loại cảm giác thân thiết không thể lý giải, bởi vì con của tôi cũng tên là Dục Kỳ. Hy vọng con có thể hạnh phúc may mắn sống dưới ánh mặt trời rạng rỡ…… Cho nên trong khoảnh khắc biết được đứa bé này cũng tên Dục Kỳ, tôi phảng phất như nhìn thấy con của mình vậy, trong khoảng thời gian chung đụng ngắn ngủi cùng bé cũng khiến tôi nổi lên một tia tham lam, vừa rồi mới nhất thời xúc động mạo muội đưa ra yêu cầu quá đáng này……"
Nói rồi, vành mắt liền đỏ ửng lên.
"Nếu con tôi trưởng thành, nhất định cũng đáng yêu giống như con trai của Bùi tổng vậy…… Muốn nói chuyện cùng con, dạy con nhận biết mặt chữ, muốn làm một người bạn có thể cùng con lớn lên……"
Tiết Huệ Vũ vốn là diễn viên múa ba lê, thường xuyên dùng cảm xúc chân thật hòa vào nhân vật mà mình đóng vai, động tác biểu cảm nắm bắt tương đối đúng chỗ, mà lần trước lúc cô nói mình không có người nhà nên nghĩ quẩn tự sát, thấy được Chu Khải Hoa người đã có con hết sức mềm lòng trên phương diện này, hiện giờ một đoạn lời nói không rõ ràng lắm này của mình đủ cho hắn có không gian bổ não, vì vậy càng cường điệu tiến công vào điểm này khiến Chu Khải Hoa sinh ra tâm lý đồng tình.
Nhưng điều hiện giờ cô đang thấp giọng nói thật sự có chút xúc động.
Bản thân cô sau khi sinh Bùi Dục Kỳ ra liền buông tay mặc kệ, mãi cho đến sau khi chết nhìn thấy Bùi Dục Kỳ bị ngược đãi mới sinh ra lòng hối hận…… Nếu như cô không chết, cô sẽ là một người mẹ tốt sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!