[Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy……]
***
[Xin lỗi ký chủ, vì sự công bằng công chính, người qua đường Giáp sống lại thì hệ thống sẽ không cung cấp cho ký chủ bất kỳ bàn tay vàng nào, mong ký chủ tự hoàn thành nhiệm vụ sống lại. Thời gian của ngài vẫn còn ba phút.]
Giọng nói lạnh lùng vô tình vững như tảng đá, không có chút dao động nào.
Ngay khi Tiết Huệ Vũ lòng đầy tuyệt vọng thì có một chiếc xe đi ngang qua phát hiện hiện trường tai nạn xe, Tiết Huệ Vũ lập tức lớn tiếng kêu cứu.
Người qua đường nghe thấy tiếng kêu cứu của Tiết Huệ Vũ thì vừa kinh hoảng gọi cho 120, vừa lấy phao cứu hộ thả dây từ trên cầu ném xuống.
Tiết Huệ Vũ cả người đã hoàn toàn kiệt sức, môi trắng bệch dùng chút sức lực cuối cùng nắm chặt lấy phao cứu hộ, sau đó dưới sự trợ giúp của những người qua đường mà được kéo vào bờ.
Vừa đến bờ, Tiết Huệ Vũ không có một giây để thở, hai tay cô sớm đã đông cứng, tay phải bị miếng thủy tinh quẹt ra vài đường vết máu hẹp dài, bông tai bên trái cũng bị nước cuốn đi, lộ ra miệng máu dữ tợn, nhưng cô lại hoàn toàn không để ý, lo lắng vỗ mặt Bùi Ôn Du gọi tên anh.
Thấy anh một chút phản ứng cũng không có, con số trên vòng tay chẳng biết từ lúc nào đã đột nhiên ngừng lại, cô lập tức đặt anh trên mặt đất bằng phẳng, mở lỏng cổ áo anh, bắt đầu ấn lồ. ng ngực và hô hấp nhân tạo.
Rõ ràng vừa rồi còn mở mắt, hiện tại lại không có hô hấp cũng không có mạch đập……
Nghĩ đến hệ thống vừa nói chỉ còn lại ba phút, Tiết Huệ Vũ xác định gần như ba phút đã trôi qua lập tức cảm giác như trời sập xuống.
"Bùi Ôn Du! Bùi Ôn Du!"
Cô khóc lóc ấn lồ. ng ngực Bùi Ôn Du, miệng vết thương bên tay phải bởi vì dùng lực quá mạnh mà vỡ ra, cô nhịn đau nôn nóng hướng về những người qua đường cầu cứu: "Xe cứu thương còn chưa đến sao? Có ai biết cách cấp cứu không?"
Hồi sức tim phổi muốn có hiệu quả phải duy trì ít nhất trên nửa tiếng, mà cô thì không còn sức ấn thời gian dài như vậy……
"Xin hãy giúp tôi!"
Hỗ trợ báo cảnh sát và ném phao cứu hộ là một đôi tình nhân nhỏ, căn bản không biết cách sơ cứu, Tiết Huệ Vũ liên tục ấn lồ. ng ngực và hô hấp nhân tạo đã mệt đến không thở nổi, hai tay cô đau đến mức phủ đầy máu. Lúc cô có cảm giác mình sắp ngất đi ngay lập tức, thì tiếng còi báo động của xe cứu thương giống như tiếng trời càng ngày càng gần.
Lúc nhân viên cứu hộ khiêng cáng chạy tới, cả người Tiết Huệ Vũ xụi lơ trên mặt đất, nước mắt chảy dài trên mặt cầu cứu nói: "Nhịp tim đã trở lại, nhưng vẫn không thể tự hô hấp…… Cầu xin nhất định phải cứu sống anh ấy…… Làm ơn…… Nhất định nhất định phải cứu sống anh ấy……"
Mặc dù ở sau lưng không biết đã mắng Bùi Ôn Du là tên đàn ông chó chết bao nhiêu lần, mặc dù lúc trầm cảm sau sinh từng có rất nhiều suy nghĩ cực đoan, nhưng cô chưa bao giờ thật sự hy vọng Bùi Ôn Du chết đi……
Thấy cô gái rơi xuống nước cả người ướt đẫm, khóc lóc thảm thiết, người và tay đều bê bết máu, thậm chí khi thấy người đàn ông trọng thương được đưa lên cáng, cô còn lung lay sắp ngã mà đứng lên đuổi theo, nhân viên cứu hộ cho rằng cô cũng ở trên chiếc xe bị tai nạn nên vội yêu cầu cô nằm lên cáng, Tiết Huệ Vũ khẽ lắc đầu, giải thích nói: "Tôi không gặp tai nạn xe, ý thức tôi rất thanh tỉnh…… Vết máu trên quần áo tôi đều là của anh ấy, máu trên tay là quệt qua bị thương, không nghiêm trọng……"
Mặc dù nói không nghiêm trọng, nhưng Tiết Huệ Vũ sớm đã mất hết sức lực ngay cả hơi để đứng lên cũng không có, sau khi được nhân viên cứu hộ đỡ dậy, vành mắt cô đỏ bừng nhìn Bùi Ôn Du được nhấc lên xe cứu thương, nghẹn ngào nói: "Tôi có thể cùng anh ấy lên chiếc xe cứu thương kia không? Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy……"
Thấy dáng vẻ Tiết Huệ Vũ căng thẳng sợ hãi như vậy, nhân viên cứu hộ liền đoán cô không phải bạn gái thì chính là vợ của người trọng thương. Vì thế đã giúp dìu Tiết Huệ Vũ chân mềm vô lực cùng nhau lên một chiếc xe cứu thương.
Dọc theo đường đi, nhân viên cứu hộ đeo máy thở cho Bùi Ôn Du, đồng thời thực hiện mọi biện pháp cấp cứu có thể làm được.
Tính mạng anh vô cùng không ổn, mặc dù nhịp tim và hô hấp đã cướp về được, nhưng thần chí không rõ, hô hấp yếu ớt, huyết áp không ổn định. Hơn nữa trên người anh còn có nhiều chỗ gãy xương, miệng vết thương bởi vì vi khuẩn trong nước sông đã bị nhiễm trùng, bất cứ lúc nào cũng có rủi ro hít thở không thông và sốc xuất huyết đến chết.
Nhân viên cứu hộ cầm máu và băng bó tai cùng tay cho Tiết Huệ Vũ, đồng thời hỏi thăm cô thông tin cụ thể về bệnh nhân bị tai nạn xe, Tiết Huệ Vũ biết bây giờ không phải là lúc để khóc, sau khi hung hăng nhéo mình một cái để ngăn nước mắt, cô đứt quãng trả lời: "Anh ấy tên Bùi Ôn Du, là Giám đốc của tập đoàn Bùi Thị, vụ tai nạn xe xảy ra hơn hai mươi phút trước."
Bùi Ôn Du cái người nhà giàu đời thứ ba này tương đối nổi tiếng ở thành phố Thượng Thủy, đặc biệt hôm nay vừa mới lên báo và hot search. Nhưng bởi vì hiện tại anh bị thương nặng bộ dáng lôi thôi vạn phần, nên nhân viên cứu hộ nhất thời không nhận ra anh.
Anh ta kỳ quái nhìn thoáng qua Tiết Huệ Vũ, trong lúc nhất thời có chút đoán không ra mối quan hệ của người con gái trước mắt này và Bùi tổng…… Có lẽ là hắn đã lầm, cô ấy chỉ là người quen của Bùi tổng?
"Xe hơi rơi vào giữa lòng sông ước chừng năm sáu phút, hoàn toàn chìm nghỉm trong khoảng một phút…… Lúc đó tôi sợ anh ấy chết đuối nên làm hô hấp nhân tạo cho anh ấy, anh ấy tỉnh dậy mở mắt trong một lúc, nhưng bởi vì tôi không có sức mang anh ấy vào bờ…… nên chúng tôi vẫn luôn trôi nổi trên mặt sông vài phút……"
"Sau khi lên bờ, phát hiện nhịp tim và hô hấp của anh ấy hiện không còn, liền lập tức ấn lồ. ng ngực và hô hấp nhân tạo cho anh ấy……"
Nhân viên cứu hộ vừa khen ngợi sự quyết đoán cứu người của Tiết Huệ Vũ, vừa yêu cầu cô hít thở sâu điều chỉnh cảm xúc, tiếp đó nói cho cô biết chuyện vết thương ở phần đầu bệnh nhân, nhiều chỗ gãy xương ở khắp người, nhưng cụ thể tình huống gãy xương như thế nào phải đợi kết quả chụp X
-quang, nói tóm lại là vô cùng không lạc quan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!