Chương 11: Giọng nói của cô ấy

[Thật xin lỗi…… Không thể bảo vệ em thật tốt……]

***

"Tít tít tít tít——"

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh!

Chờ Tiết Huệ Vũ hoàn hồn lại, chỉ thấy xe hơi lật nghiêng đụng vỡ lan can bảo hộ cầu, phần đầu xe treo lơ lửng bên ngoài. Mà một cú va chạm nghiêm trọng như thế khiến bình xăng hư hại rỉ dầu, tí tách bắn ra tia lửa điện……

"Bùi Ôn Du!"

Tiết Huệ Vũ vội vàng bay vào trong khoang xe, chỉ thấy Bùi Ôn Du đầu đầy máu ngã vào băng ghế sau, đầu xe lung lay có thể rơi xuống sông bất cứ lúc nào, mà nhiệt năng sinh ra do va chạm ma sát tùy thời đều có thể khiến cho xăng đang rỉ tự cháy nổ tung!

Nhất định phải mau chóng cứu Bùi Ôn Du ra ngoài mới được!

Nghĩ đến tài xế nhảy khỏi xe, Tiết Huệ Vũ lại lần nữa bay ra ngoài xe, liền thấy tài xế nhảy khỏi xe chạy trốn đã ngã xuống đất bất động, mặt đất chảy xuôi một vũng máu.

Dưới tình huống tốc độ cao mà nhảy khỏi xe vốn là hành vi tương đối mạo hiểm, hiện tại tài xế trọng thương hôn mê đã ốc còn không mang nổi mình ốc.

Đáng ghét! Chẳng lẽ không có một chiếc xe nào đi ngang qua sao?!

"Bùi Ôn Du! Bùi Ôn Du! Tỉnh tỉnh! Tỉnh dậy đi!"

"Huệ Vũ……"

"Đúng đúng đúng! Là tôi, là tôi! Anh có thể nghe được giọng nói của tôi không?! Bùi Ôn Du, anh thật sự có thể nghe được giọng nói của tôi sao!"

Thanh âm run rẩy của Tiết Huệ Vũ bởi vì kích động mà trở nên cao vút.

Bùi Dục Kỳ có thể nhìn thấy cô! Nói không chừng Bùi Ôn Du cũng có thể nhìn thấy cô!

"Nhưng vì sao muộn như thế anh mới nhìn thấy tôi chứ…… Tôi đã nhắc nhở anh suốt chặng đường đi……" Vừa nghĩ đến Bùi Ôn Du vì đã sắp chết nên mới có thể nhìn thấy mình, nước mắt Tiết Huệ Vũ tí ta tí tách rơi xuống, thậm chí mang theo một chút nấc nghẹn cùng khẩn cầu.

"Anh còn sức lực nhảy ra không? Hiện tại bị thương nghiêm trọng lắm sao? Rất nhanh sẽ có người tới cứu anh…… Anh kiên trì thêm chút nữa…… Đừng bỏ cuộc…… cũng đừng nói chuyện, giữ lại chút sức lực…… Đợi có người lại đây, tôi sẽ gọi anh……"

"Anh cũng đừng ngủ…… Không được ngủ……"

Bùi Ôn Du cảm thấy mình đang gặp ảo giác, anh nghe được giọng nói của Tiết Huệ Vũ.

Đứt quãng, rầu rĩ mơ hồ, kèm theo ù tai, nhưng quả thật là giọng nói của Tiết Huệ Vũ.

Tiết Huệ Vũ, người luôn đối xử lạnh lùng với anh trong mơ, lần đầu tiên dùng thanh âm lã chã chực khóc như thế, quan tâm lo lắng gọi tên anh, khẩn cầu anh nhất định phải kiên trì sống sót.

Lại là vào lúc anh sắp chết.

Anh cũng từng khẩn cầu cô nhất định phải sống sót, vô số lần khẩn cầu cô như thế, nhưng ba năm rưỡi qua đi, cô vẫn không quay lại.

Hiện giờ, là bởi vì anh sắp chết rồi nên cô đến đón anh sao?

Thật tốt.

Ít nhất trước khi chết, em bằng lòng đến gặp tôi một lần cuối……

Mà tôi, có rất nhiều lời muốn nói với em……

"Huệ Vũ……"

Giờ khắc này, Bùi Ôn Du cả người đau đớn muốn mở to mắt nhìn cô một lần, lại phát hiện mí mắt nặng nề hoàn toàn không mở ra được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!