◎Mẹ có thể đọc truyện cổ tích với con không?◎
Lúc Bùi Ôn Du mở cửa phòng ngủ vừa vặn nghe thấy tiếng hét chói tai của Bùi Dục Kỳ. Hắn lập tức chống gậy đi xuống lầu hai, liền nhìn thấy Bùi Dục Kỳ đang run rẩy cuộn lại ở góc giường, chăn bị đá rơi ngổn ngang trên đất.
Trịnh Tuệ Văn đang nhỏ giọng an ủi bé, duỗi tay muốn ôm lấy bé, lại bị bé né được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bước chân đang tiến về trước của hắn ngừng lại, chau mày đứng ở cửa hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Thiếu gia dường như gặp ác mộng, tỉnh lại liền thế này." Trịnh Tuệ Văn khó xử nói, trong lòng lại phập phồng lên xuống.
Ban nãy nghe thấy tiếng Bùi Dục Kỳ sớm bảnh mắt đã kêu loạn, bà ta liền xông qua đánh trên cánh tay của Bùi Dục Kỳ một cái, không ngờ giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng chống gậy xuống lầu của Bùi Ôn Du.
Thấy Bùi Ôn Du đang chau mày nhìn Bùi Dục Kỳ nhưng không tiến về phía trước, bà sợ Bùi Ôn Du sẽ nhìn ra cái gì đó bất thường, lập tức ngăn Bùi Dục Kỳ lại nói: "Bùi tổng ngài đi làm việc đi, thiếu gia cứ để tôi chăm nom là được."
Bùi Ôn Du khẽ gật đầu không còn ở lại nữa, thấy hắn ngay cả cửa phòng của con trai cũng không chịu bước vào, quả nhiên không hề quan tâm đến con trai một chút nào!
Trơ mắt nhìn thấy con trai lại lần nữa rơi vào trong bàn tay của bảo mẫu lang sói, Tiết Huệ Văn đối mặt với tấm lưng không chút biểu cảm của hắn mở to miệng mắng: "Bùi Ôn Du, cái tên chó—này! Anh là bị què không phải bị mù! Con mắt anh để làm gì! Mắt anh đui rồi sao!"
Sau khi Bùi Ôn Du rời đi, Trịnh Tuệ Văn thấp giọng chửi trách Bùi Dục Kỳ mấy câu cũng không đánh bé nữa, lòng sợ Bùi Ôn Du lại qua đây tập kích bất ngờ, cho nên lau mặt lau tay cho Bùi Dục Kỳ, sau khi nặn kem đánh răng lên bàn chải của bé để bé tự mình đánh răng, liền đi xuống lầu làm bữa sáng cho Bùi Ôn Du cùng Bùi Dục Kỳ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Con có thể nhìn thấy mẹ sao?"
Lúc Bùi Dục Kỳ giẫm lên chiếc ghế nhỏ lẳng lặng đánh răng, liền nghe thấy bên tai thỉnh thoảng bay đến thanh âm kích động.
"Xin lỗi, vừa rồi đột nhiên xuất hiện dọa con sợ rồi, mẹ không biết con có thể nhìn thấy mẹ, chỉ là muốn chào hỏi con thôi…..
Chẳng lẽ dáng vẻ cô cả đầu đầy máu dọa đến bé con rồi sao?
Tiết Huệ Văn hoàn toàn không biết bộ dáng hiện giờ của mình là thế nào, bởi vì trong gương hoàn toàn không thể nhìn thấy cô, nhưng quần áo trên người không có vết máu thì theo lý mà nói trên mặt hẳn là không có chứ…. chỉ có thể không biết làm sao mà lau mặt mình, cẩn thận từng li từng tí mà nói.
"Mẹ không phải người xấu….."
"Thật sự thật sự không phải người xấu….."
Bắt đầu từ hôm qua đã có thể nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi bay đến trước mặt bé, bá chiếm gương của bé, bé vờ như không nhìn thấy gì, cúi đầu súc miệng, đem nước súc miệng bẩn kia phun lên trên người cô.
Giống với xếp gỗ hôm qua y như đúc, nước súc miệng kia không bị gì ngăn cản mà xuyên qua thân thể đối phương, rơi vào trong bồn rửa mặt.
Bùi Dục Kỳ:"……"
"Mẹ là Tiết Huệ Vũ mẹ con." Tiết Huệ Vũ không biết bé con nhà mình đang mạnh mẽ phun nước súc miệng lên người mình, bất giác lau sạch mặt, mặt cũng không bị đâm đến biến dạng, có hơi căng thẳng tự mình giới thiệu rằng, "bố con hẳn là chưa từng nhắc về mẹ với con nhỉ."
Cô cười khổ một tiếng nói: "Mẹ cũng không biết sao mình đột nhiên biến thành dáng vẻ này….. Nhưng đích thật mẹ là mẹ của con. Trong phòng mẹ có tấm ảnh của mẹ, con có thể đi xem thử, giống y hệt với trong tấm ảnh đấy!"
Bùi Dục Kỳ đánh răng xong rũ mi đi xuống chiếc ghế nhỏ.
Bé từ sớm đã tỉnh dậy, trên đỉnh đầu vểnh lên mấy túm tóc ngổn ngang, ánh dương như vàng vụn nhảy nhót trên nửa mặt nghiêng của bé, Tiết Huệ Vũ liền cảm thấy con trai ở trước mắt này, có chút ngáo ngơ.
Mà cô vào thời khắc này, sự hưng phấn khi bé con có thể nhìn thấy cô khiến cô lược đi đối với đứa bé mà nói cô của hiện tại là sự tồn tại khủng bố, trong đầu toàn là bé con tự kỷ không thích nói chuyện, nếu chính mình không chủ động nói nhất định sẽ không thèm để ý đến mình.
Đối với đứa bé bị tự kỷ nên có càng nhiều nhẫn nại và quan tâm, khiến chúng có thể bỏ xuống căng thẳng cùng bất an đối với thế giớ bên ngoài, dần dần bước từ trong thế giới của mình ra.
Vậy nên nỗ lực nói chuyện với bé: "Cái dì đó không đối tốt với con, chuyện đánh con mắng con lấy kim tiêm đâm con, con nhất định phải nói cho bố biết! Hiện giờ bà ta bỏ thuốc trong sữa, sau này mẹ sẽ giám sát bà ta mọi giờ mọi phút, nếu bà ta lại bỏ thuốc con, sẽ nhắc nhở con, con nói cho bố biết, nhân chứng vật chứng đầy đủ!"
Tiết Huệ Vũ đã chết, không cách nào ra mặt cho con trai của mình, cho nên chỉ có thể nhắc nhở con trai nói cho bố biết. Bùi Ôn Du mặc dù không hề quan tâm đến con trai, nhưng biết được con trai bị ngược đãi và bỏ thuốc, chắc chắn cũng sẽ tức giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!