Giống như chứng sợ kim tiêm, chứng sợ xe cứu thương hú còi có phải là một dạng rối loạn stress sau sang chấn không?
"Dì Trịnh nó, nếu con không ngoan, sẽ bắt con đến bệnh viện... Lần này con không ngoan, nên đã bị bắt đến..."
Cậu run rẩy, lại nói thêm: "Trời mưa.... sét đánh.... cũng rất sợ...."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nếu cảm thấy sợ hãi, sợ bị bắt đi vì sao lại đập đầu vào tường...." Tiết Huệ Vũ quan tâm hỏi, "Hôm mẹ gặp con, con đang đập mạnh đầu vào tường.. Con có biết lúc ấy mình đang làm gì không? Đó là một hành động rất nguy hiểm đó!"
Nghĩ đến lúc mình đập đau tay mẹ, sắc mặt Bùi Dục Kỳ tái nhợt, áy náy cúi đầu nói: "Con xin lỗi...."
"Không phải mẹ muốn con giải thích, mẹ chỉ muốn biết nguyên nhân..... Lúc con sợ hãi không thể khống chế được chính mình sao?"
Nước mắt lưng tròng, Bùi Dục Kỳ ôm đầu nói: "Ở đây đau... rất đau..... chói tai.... rất nhiều âm thanh..... rất ầm ĩ...."
Vốn từ vựng của Bùi Dục Kỳ rất hạn chế, cũng không thể sắp xếp một cách chính xác các câu hoàn chỉnh, vì vậy cậu không biết phải giải thích thế nào với mẹ mình, nên nóng ruột đến mức khoa tay múa chân.
"Giọng nói…. nói chuyện rất nhiều…muốn yên tĩnh….."
Tiết Huệ Vũ lắng nghe rất cẩn thận, móc nối lại từng từ từng câu nói: "Sau khi con nghe tiếng còi cảnh sát thì rất sợ hãi, sau đó đầu rất đau, cảm giác trong đầu có rất nhiều âm thanh đang nói chuyện, cảm thấy rất ồn muốn làm chúng yên tĩnh lại, vậy nên con đập đầu vào tường để khiến nó im lặng.........?"
Bùi Dục Kỳ tủi tủi thân thân gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết Huệ Vũ hít một hơi thật sâu, truy hỏi, "Con bắt đầu nghe thấy những giọng nói từ khi nào? Những giọng nói đó đang nói gì vậy? Hiện tại con vẫn còn nghe thấy chúng chứ?"
Kể từ khi nhận ra mẹ, Bùi Dục Kỳ đã không nghe thấy bất kỳ tiếng động kỳ quái nào trong một thời gian dài.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu: "Bây giờ không còn nữa, bởi vì mẹ ở đây. Mẹ xoa xoa đầu, thì sẽ không sợ nữa. Cái khác, không biết..."
"Nếu sau này còn nghe được âm thanh kỳ quái gì hãy tìm mẹ !"
"Ừm ừm."
Lại nhẹ nhàng ôm Bùi Dục Kỳ vào lòng, Tiết Huệ Vũ đột nhiên nghĩ đến, không hỏi Bùi Dục Kỳ nhưng có thể hỏi hệ thống.... vì thế căng thẳng hói:[Hệ thống, trong nguyên tác Bùi Dục Kỳ vì để trốn tránh đau khổ mà đã tách ra một nhân cách khác để bảo vệ chính mình. Hiện tại trong đầu con nghe được một âm thanh, là giọng nói ảo, hay là đã xuất hiện .... triệu chứng của phân liệt nhân cách rồi?]
Tiết Huệ Vũ hy vọng rằng cô đã sai, nhưng những lời nói lạnh lùng của hệ thống vẫn khiến trái tim cô nhảy lên đến cổ họng.
[Ký chủ cô nghĩ đúng rồi, e rằng Bùi Dục Kỳ đã có triệu chứng của nhân cách phân liệt rồi.]
Cô nôn nóng nói: [Trong nguyên tác, chẳng phải sau cái chết của Bùi Ôn Du, Bùi Dục Kỳ bị đưa đến nhà họ Tiết và bị Hạ Lan Chi ngược đãi mới xuất hiện nhân cách thứ hai sao? Tại sao nghe tiếng còi xe cấp cứu lại có triệu chứng của phân liệt nhân cách? Trong nguyên tác có miêu tả chi tiết nguyên nhân không? Vì sao Bùi Dục Kỳ lại sợ hãi loại âm thanh này từ nhỏ, chỉ là sợ xe cứu thương bắt đi thì chắc không cần thiết phải tách ra một nhân cách thứ hai để thoát khỏi nỗi đau như vậy......?]
Thấy ký chủ nóng lòng như vậy, hệ thống lập tức hỗ trợ tìm kiếm toàn bộ truyện, đoạn miêu tả nhân cách chính của Bùi Dục Kỳ khi còn bé chỉ vài nét bút ít ỏi, mà tính cách phụ thay thế cũng chẳng sợ hãi bất cứ âm thanh nào, nhưng cực kỳ chán ghét bệnh viện.
"Bùi Dục Kỳ không ngờ Hạ Tư Tư dù có què một chân, cũng muốn nhảy qua cửa sổ đế thoát khỏi mình.
Khi đưa cô đến bệnh viện, hắn nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu, hắn nghĩ đến ký ức đầu tiên của mình, chính là tiếng còi chói tai như vậy.
Trong mắt chân cách chính ngu ngốc, âm thanh này chính là quái vật ăn thịt người.
Ăn mẹ, cũng mang bố đi....
Vậy nên sợ hãi sự xuất hiện của nó.
Hắn chưa bao giờ sợ hãi bất cứ thứ gì, cho nên hắn mới thay thế con hàng ngu ngốc yếu đuối kia.
Nhưng bây giờ, hắn thế mà cũng sợ, liệu âm thanh này có cướp đi những người xung quanh hắn một lần nữa hay không... "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!