Chương 40: (Vô Đề)

◎Bùi Dục Kỳ e là đã có điềm báo nhân cách phân liệt. ◎

"Đây là mây...."

"Mây."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau khi bằng lòng nói chuyện, Bùi Dục Kỳ càng ngày càng sẵn lòng nói chuyện và bắt chước người lớn nói chuyện, giống như cái máy học lại bắt đầu thường xuyên nói chuyện.

Ngoại trừ nói "bố" và "mẹ" rất tròn trịa ra, còn lại đều là học vẹt bắt chước những từ mà cô từng nói, hơn nữa giới hạn đơn giản chỉ một hai 

từ.

Tiết Huệ Vũ vì để cho cậu đặt mình vào trong cuộc, nên thường xuyên dẫn cậu cùng xác nhận và học những sự vật trong tầm mắt cậu.

"Cái đỏ đỏ kia là mặt trời."

"Mặt.... trời?" Ông mặt trời mà mẹ dạy buổi sáng rõ ràng không phải là như vậy, Bùi Dục Kỳ hoang mang nghiêng nghiêng đầu, "đỏ đỏ...."

Tiết Huệ Vũ lập tức hiểu ra, bèn giải thích: "Buổi sáng, ông mặt trời mọc từ phía đông. Bây giờ chuyển thành hoàng hôn màu đỏ, nghĩa là ông mặt trời phải tan làm rồi."

"Tây.... Dương ?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

(bé con hiểu nhầm từ hoàng hôn đọc là Xīyáng còn bé con hiểu là cũng là Xī yáng)

Mắt nhìn qua, hoàng hôn màu cam thiêu đốt nơi chân trời, tầng mây cuồn cuộn trong ánh sáng, vừa đỏ vừa sáng.

Bùi Dục Kỳ nằm bò trên giường, ngẩng chiếc đầu nhỏ, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ đơn "Hoàng hôn buông xuống" này, cậu từng nghe mẹ đọc trong những câu chuyện cổ tích một vài lần.

Hóa ra có khung cảnh như vậy.

Bùi Dục Kỳ từ khi có trí nhớ đã bị nhốt trong phòng không dám nhìn ra ngoài cửa sổ, há cái miệng nhỏ nhắn nhìn ráng ngũ sắc màu đỏ đậm bên ngoài cửa sổ.

Sau khi Bùi Dục Kỳ có thể nói một cách mạch lạc bốn hoặc năm từ, những từ vựng cậu có thể hiểu ngày càng nhiều, vượt xa vốn từ vựng mà cậu có thể nói ở hiện tại.... Tiết Huệ Vũ dần dần bắt đầu dạy cậu các phép xã giao đúng mực, cách cư xử với mọi người, cách dùng từ lịch sự, v.v.

Dù Bùi Dục Kỳ có chứng tự bế hay không, cậu đều có chướng ngại xã giao nghiêm trọng, đến nay chỉ sẵn sàng nói chuyện với một mình cô. Vậy nên Tiết Huệ Vũ càng cảm thấy cần phải nắm bắt được thời kỳ như tờ giấy trắng này thiết lập nên các quy tắc sống rõ ràng cho con.

Ví dụ như lễ phép, có lễ nghi, khi gặp người thân, bạn bè và người lớn tuổi, nên chào hỏi, tìm hiểu và phân biệt cách xưng hô lịch sự và đúng mực với đối phương, nhờ người khác giúp đỡ thì phải dùng "xin", sau khi được giúp đỡ thì phải nói "cảm ơn", để cho con hiểu mà lặp đi lặp lại luyện tập thành một thói quen tốt.

Vì vậy, bây giờ mỗi khi được mẹ dạy một điểm kiến ​​thức mới, Bùi Dục Kỳ sẽ ngoan ngoãn nói một tiếng "Con cảm ơn mẹ".

Bây giờ cậu có thể hiểu những câu dài và phức tạp của cô, hơn nữa có thể phản ứng hoặc trả lời chính xác.

Mỗi khi học một từ vựng mới, sẽ lại lẩm bẩm biểu đạt một cách sung sướng với vốn từ ngữ có hạn của mình.

Chỉ khi nói chuyện với người lạ, nhất là bác sĩ và y tá, Bùi Dục Kỳ theo bản năng sẽ sợ hãi đã bị Tiết Huệ Vũ làm rất nhiều công tác tư tưởng, mãi đến ngày thứ ba cố gắng lấy hết dũng khí nói một tiếng "dì" với cô y tá đang rút kim cho cậu.

Giọng nói vừa nhẹ vừa nhỏ, còn cúi đầu không dám nhìn dì ấy.

Dì y tá sững sờ một chút, tưởng đứa nhỏ sợ hãi, lập tức nhẹ nhàng an ủi: " Yên tâm đi, dì sẽ làm nhẹ nhàng một chút."

Sau đó, quan sát đến vẻ mặt của cậu, nhẹ nhàng giúp cậu rút kim.

Vốn dĩ dì còn tưởng rằng cậu bé này sẽ ồn ào khóc lóc vì đau, dù sau mấy lần trước tiêm và lấy máu đều có phản ứng mạnh mẽ, dù cho mỗi lần dì đều rất cẩn thận, vẫn sẽ làm cậu sợ hãi đến mức cả người run rẩy, nhưng lúc này nhìn thì chỉ thấy Bùi Dục Kỳ quay đầu đi và nhíu nhíu mày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!